
ầu vào lòng mẹ, “Mẫu thân, Tảo Tảo nói muốn ăn đùi gà rán, cá chép bọc lá sen
nướng.”
“Tốt!” Mạnh Tắc Nhiên mừng rỡ, “Không hổ thái sư tổ thương
ngươi như vậy.”
“Con đó”, Hàn Nhạn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười véo mũi
Mạch Nhi, “Mềm lòng như vậy thì sau này làm việc thế nào được!”
Trần Mạch chu môi, “Mẫu thân nói ‘Nhân từ đối với kẻ địch là
tàn nhẫn với bản thân mình’, nhưng đây là thái sư tổ chứ đâu phải kẻ địch.
Hàn Nhạn Thanh tức cười, suy nghĩ một chút rồi dạy bảo, “Con
nói rất đúng. Nhưng sau này Mạch Nhi còn phải suy nghĩ nhiều hơn, đặc biệt phải
phân rõ kẻ địch và bạn bè, nếu không thì sẽ làm cho người mình yêu mến bị
thương tổn đấy.”
“Dạ!”, Trần Mạch gật đầu thật mạnh, chỗ hiểu chỗ không.
“Được rồi. Tiểu Hổ Tử, bế Mạch Nhi đi tìm Tảo Tảo đi.” Hàn
Nhạn Thanh vỗ vỗ vai Tiểu Hổ tử, mỉm cười nhìn cậu bế Trần Mạch bé nhỏ đi về
phía Phi Tuyết các rồi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ suy tư của Mạnh Tắc
Nhiên.
“Mạch Nhi còn nhỏ thế mà ngươi đã dạy nó những điều sâu sắc
như vậy làm gì? Ngươi… rốt cuộc có thân phận thế nào?”
Hàn Nhạn Thanh cười nhạt, “Người đoán đúng.” Nàng lặng lẽ
nhìn về phương xa dưới Đường Cổ Lạp Sơn, “Mạch Nhi có thân phận không phải tầm
thường, con không thể ngăn cản nó bước vào trận chiến đấu mà nó phải thực hiện,
vậy thì không thể làm gì khác hơn là giúp nó chuẩn bị thật tốt trước khi trận
chiến bắt đầu… Sư tổ,” Lần đầu tiên nàng yên lặng, bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Mạnh
Tắc Nhiên ở cự ly gần như vậy, “Người biết không? Con đã từng bị tổn thương,
cho nên… không bao giờ… muốn nhìn người mình yêu mến bị tổn thương. Cả cuộc đời
này, con sẽ nỗ lực bảo vệ những người con yêu thương.”
Đôi mắt bình thường luôn mang vẻ đùa cợt của Mạnh Tắc Nhiên
thoáng ánh lên vẻ xót xa chỉ trong một khoảnh khắc mà Hàn Nhạn Thanh không bắt
kịp rồi biến mất, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ngươi muốn làm thế nào
thì cứ làm thế ấy, trước hết hãy mang đùi gà rán tới đây cho ta.” Lão cất bước
trở về phòng, “Cho dù như thế nào…” đột nhiên hơi dừng bước nói thêm, “Chúng ta
luôn ủng hộ ngươi.”
Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, bất giác khẽ mỉm cười. Hóa ra ông
lão thường hay tức giận mắng nhiếc thế gian cũng từng có một quá khứ, nếu không
thì làm sao đạt được tới cảnh giới thông tuệ mà thuần phác như thế này chứ? Ở
trên một ngọn núi quanh năm tuyết phủ xa cách thế gian, gặp được một vị sư tổ
như vậy, đối với nàng là một loại hanh phúc, nhờ đó có thể sống vô lo vô nghĩ
hơn ba năm trời.
“Tiểu thư?” Lục Y từ trong bước ra gọi. Hồi ba năm trước, Mạnh
Tắc Nhiên bị thức ăn ngon cám dỗ nên buộc phải đồng ý để cho đám đầu bếp được ở
lại trên đỉnh núi. Tiếp đó Hàn Nhạn Thanh lần lượt đưa cả Lục Y, Lý má má lên hết
đây, biến thánh địa luyện công lạnh lẽo buồn tẻ này thành một đại gia đình ồn
ào náo nhiệt, thậm chí còn mở rộng cả căn nhà đá và đặt tên là Phi Tuyết các. Mặc
dù Mạnh Tắc Nhiên thỉnh thoảng có đôi câu oán hận nhưng nàng biết thật ra lão
không ghét những đổi thay này.
“Tiểu thư, hôm nay tôi xuống núi mua thức ăn, Lê đại thúc
nói Dung ma ma nhắn lại rằng gần đây liên tiếp xảy ra những biến động khác thường
ở biên giới Hán Hung, rất nhiều khả năng chiến tranh lại sắp xảy ra”, Lục Y báo
tin.
Lê Bình là người mà Nhạn Thanh bố trí ở Đường Cổ Lạp Sơn để
liên lạc với tổ chức tình báo, bình thường vẫn sinh sống bằng nghề đồ tể và
truyền tin tức giữa Dung ma ma và Hàn Nhạn Thanh. Kể từ khi ở trên đỉnh Đường Cổ
Lạp Sơn, mấy người theo hầu nàng cũng học một chút khinh công mới có thể ra vào
tự do. Ra vào Phi Tuyết các đều là cao nhân nên Hàn Nhạn Thanh cũng không có ý
giấu giếm bọn họ. Người của Triêu Thiên môn biết Hàn Nhạn Thanh đang làm một số
việc bí mật, thậm chí mỗi quý xuống núi một lần nhưng đều biết ý không hỏi han
gì. Chỉ có Tiêu Phương và Quách Giải là biết một vài lý do đại khái.
Xem ra mình nhất định phải xuống núi một chuyến rồi. Hàn Nhạn
Thanh nghĩ như vậy lúc đi vào Phi Tuyết các.
“Mẫu thân, ôm con nào.” Tiểu Tảo Tảo mặc áo may từ da cáo trắng
lật người trên giường đưa hai tay ra đòi. Trần Sơ vừa ba tuổi, Hàn Nhạn Thanh đặt
tên mụ cho nó là Tảo Tảo, bởi vì như cách nàng giải thích với mọi người thì chữ
“Sơ” có nghĩa là sớm. Cái tên này rất dễ gọi, người mẹ đã gọi con như vậy thì mọi
người cũng vui vẻ gọi theo.
“Tảo Tảo!” Hàn Nhạn Thanh chợt thấy trong lòng mềm nhũn, vội
vàng ôm lấy con gái rồi hỏi, “Tảo Tảo hôm nay có lạnh không?”
Trên Đường Cổ Lạp Sơn, ngoài Trần Tảo Tảo vì bị tổn thương
kinh mạch không thể luyện võ nên sợ lạnh, còn thì ngay cả ca ca Trần Mạch cùng
ba tuổi đã luyện tâm pháp chống lạnh từ nhỏ. Hàn Nhạn Thanh thương con gái nên
bắt Quách Giải ở trong núi tuyết ba ngày ba đêm bắt được một con cáo tuyết may
thành áo choàng, để thêm lò than trong phòng Tảo Tảo rồi mới an tâm cho con gái
ở lại trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn.
“Không lạnh!”, Tảo Tảo ngọt ngào đáp. Thấy mẫu thân ăn mặc
phong phanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, “Mẫu thân lạnh không?”
“Hi hi”, Hàn Nhạn Thanh vô cùng vui vẻ, cọ má vào khuôn mặt
nhỏ nhắn