
i sẩm
tối, đợi đến khi những cơn gió Nam tháng Năm thổi tới, tâm hồn lạnh giá vẫn
chưa thấy người kia đi ra ngoài. “Hoàng hậu nương nương”, Thải Thanh khẽ nhắc,
“Chúng ta trở về thôi.” Nàng quay đầu lại, tựa hồ nghe ra vẻ bất nhẫn trong lời
của Thải Thanh, cười không thành tiếng.
Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm từ nhỏ đã có tình cảm rất
tốt với Trần A Kiều, trước mặt mọi người gây khó xử cho nàng, đối đãi lạnh nhạt.
Sau khi Thái hậu qua đời, nàng chính là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Hán nhưng
sao lại phải cẩn trọng hơn so với trước kia? Bệ hạ dẫn Nam Cung trưởng công
chúa và Trần A Kiều tới cung Cam Tuyền nghỉ hè. Sau khi trở về, ân ái càng thêm
nồng thắm. Còn nàng thì trông coi ngôi vị hoàng hậu lạnh lẽo mà dần trở nên mòn
mỏi, gầy yếu đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng ngã.
“Mẫu hậu”, các con gái gọi nàng vẻ lo lắng.
“Không có chuyện gì”, nàng bình thản đáp, vẫn cười dịu dàng.
“Ta đã quen rồi.” Đúng vậy, nàng đã quen. Không phải là nàng nguyện ý quen mà
hiện thực buộc nàng phải như vậy, không chấp nhận thì làm thế nào?
Dương Thạch đã xuất giá, Khứ Bệnh cũng đã mất đi. Không khí
tịch mịch tràn ngập cung Tiêu Phòng. Ngay cả mái hiên thoạt nhìn tráng lệ huy
hoàng trong những năm đầu giờ cũng ảm đạm qua năm tháng bào mòn. Còn nàng càng
ngày càng trở nên thận trọng. Cho tới bây giờ, chỉ cần con gái mạnh khỏe, gia tộc
bình an, nàng sẽ có thể cứ thận trọng như vậy đi hết cuộc đời.
Cuối cùng nàng vẫn không thể chống lại con bão táp bộc phát
trong Thượng Lâm Uyển. Lúc vừa nghe chuyện, nàng rất ngạc nhiên, ngoài nỗi lo lắng
cho gia tộc còn là một thoáng sung sướng. Trần A Kiều kiếp này ngươi luôn thuận
buồm xuôi gió mà cũng có ngày hôm nay sao? Mất đi đứa con kia, nhất định ngươi
sẽ rất đau, rất đau, có đau như ta không?
Nàng gắng sức làm giảm cơn sóng lớn đổ ập vào Vệ gia nhưng
không thể ngăn được nỗi sợ hãi lúc đêm khuya nằm ngủ một mình ở điện Tiêu
Phòng. Chẳng lẽ lần này thật sự không qua được? Năm xưa nàng đối xử với Trần A
Kiều như thế nào thì tới giờ vận mệnh như muốn báo ứng trở lại gấp bội. Người đầu
tiên ra đi là ngoại trưởng tôn.
Sau đó là Dương Thạch, cuối cùng là Cứ Nhi. Vận mệnh nếu muốn
nàng bại lui từng bước, nàng cũng chẳng thể cưỡng nổi. Nàng chỉ có thể ngồi
trên chiếc ghế hoàng hậu giá lạnh, xung quanh chỉ còn mấy đứa con và người
thân. Chỉ sợ sau cơn phong ba này thì chiếc ghế hoàng hậu cũng sẽ mất đi. Sao
nàng có thể cam tâm? Nếu phía sau đã là vực sâu vạn trượng, không thể lui được
nữa thì sao nàng có thể tiếp tục lui cho được? Tiếp đó, chuyện mưu phản, Vu cổ
dồn dập ập đến. Tất cả đều đã sắp đến hồi kết thúc, nàng ngồi gảy đàn trong điện
Tiêu Phòng. Đó là khúc Thượng Tà trong Nhạc phủ.
“Nguyện làm đôi lứa tương tri, trọn đời chẳng phân ly.
Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,
Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,
Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”
Cuộc đời của nàng, chẳng qua chỉ là một lần đánh cuộc lớn. Nửa
đời trước, nàng thắng nên tới được điện Tiêu Phòng. Nửa đời sau, nàng lại thua
nên tự vẫn, trả giá bằng tính mạng. Cuối cùng cũng đã xa cách với người. Lưu
lang là quân vương, nhưng nàng chỉ mong mỏi y là lang quân của mình. Lúc còn trẻ,
nàng lạnh lùng quan sát cô gái kiêu ngạo kia, thầm giễu cợt cô ta không hiểu
chuyện. Lưu lang của các nàng là bậc đế vương làm chúa tể thiên hạ mà cô ta lại
mong y chỉ sủng ái riêng mình, thế chẳng phải là quá ngây thơ hay sao? Giờ nàng
mới biết, bất kỳ người con gái nào cũng đều nuôi vọng tưởng như vậy trong lòng.
Chỉ là Trần A Kiều thành thực hơn, lại có tư cách để vọng tưởng nên mới nói ra
không hề e ngại. Có thể sống một cuộc đời thẳng thắn như vậy, ai bảo không phải
là hạnh phúc?
Đã đến bước này, nhìn lại hết thảy, nàng chỉ thấy bản thân
mình luôn bị áp chế, dù ngay cả lúc đắc ý nhất là đăng cơ lên ngôi hoàng hậu
thì chung quanh vẫn chỉ là màu xám. Cả đời nàng chỉ duy nhất một lần mang màu sắc
ấm áp. Đó là lúc người kia còn là hoàng hậu, còn nàng mới có Vệ Trường, bệ hạ đến
điện của nàng thăm nom, hai người cùng bế Vệ Trường êm đềm vui vẻ. Cảnh tượng
đó rất giống hồi còn bé, nàng từng thấy một gia đình nông dân ở huyện Bình
Dương, vợ chồng quấn quýt bên nhau, cho đến già vẫn còn trao nhau đầu mày cuối
mắt tràn ngập yêu thương. Chính nàng đã phá vỡ sự ấm áp đó, sắp đặt chuyện Vu cổ
hãm hại Trần A Kiều, đẩy A Kiều khỏi ngôi hoàng hậu. Nếu như mong muốn lớn nhất
trong cuộc đời chỉ là được bên nhau đến già thì lúc ban đầu nàng cần gì phải dốc
hết tâm cơ để giành giật sự yêu thương của bệ hạ. Trong buổi ban đầu đó, rốt cuộc
là vì nàng muốn giành lấy yêu thương của bệ hạ, biến y trở thành Lưu lang của
mình nên mới nảy sinh tình yêu hay là vì nàng nảy sinh tình yêu nên mới quyết
tâm liều mạng giành giật tình cảm của Lưu lang? Điều đó ngay cả bản thân nàng
cũng không biết. Nàng chưa bao giờ nguyện ý đoạn tuyệt, chỉ mong gắn bó cả đời
với y.
“Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,
Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,
Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”
Nhưng Lưu lang đã đoạn tuyệt trướ