
ẫn giảng giải cho con gái, “Đây là bài thơ mà Lý Bạch viết về một đôi
thanh mai trúc mã.”
“Thiếp tóc xòa trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi
Trường Can cùng chung xóm, còn bé chẳng quan hoài
Mười bốn nên chồng vợ, ngượng ngùng lắm chàng ơi
Quay tường đầu rúc gối, gọi ngàn lần kệ thôi
Mười lăm thì trổ dáng, nguyện muôn kiếp không rời
Giữ lòng tin son sắt, ngại chi vọng phu đài?’
Nhạn Thanh nghe chỉ hiểu được lõm bõm nhưng vẫn cảm thấy
thoáng bi ai không nói nên lời tràn ngập cõi lòng. Nàng im lặng một lúc lâu mới
hỏi: “Thanh mai trúc mã là gì ạ? Có phải là như con với mẹ không?”
Tiêu Mai phì cười: “Mấy từ này dùng để chỉ một đôi trai gái
còn nhỏ gần bằng tuổi nhau.”
“Vậy à.” Nhạn Thanh gật đầu, “Vậy thì có thể coi con và anh
Trầm là thanh mai trúc mã được không?”
Tiêu Mai trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chắc là chưa phải đâu.
Thanh mai trúc mã là phải sống và lớn lên cùng nhau trong nhiều năm mới được.
Nhà chúng ta mới chuyển tới đây chưa đầy nửa năm mà.”
“Hai người cùng lớn lên với nhau thì thật là hạnh phúc.” Nhạn
Thanh mím môi vẻ cương quyết, “Được rồi, con sẽ đi tìm thanh mai trúc mã của
con.”
Tiêu Mai bật cười, đâu phải ai cũng có thanh mai trúc mã của
mình. Mà thanh mai trúc mã cũng không nhất định là sẽ hạnh phúc. Mấy năm sau Nhạn
Thanh mới hiểu được điều này.
Khi đó, nàng mặc váy công chúa màu hồng chạy trên đường, vấp
phải viên đá nhỏ, ngã trên mặt đất, sây sát từ khuỷu tay đến đầu gối, đau rát
chỉ chực òa khóc nức nở. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồ
kiểu dáng kỳ lạ may từ gấm đen đang nhìn mình, thở dài vẻ quan tâm.
Nàng quên bẵng hết đau đớn, hỏi, “Chú là ai?”
Nguòì đàn ông kia ngạc nhiên, hỏi lại: “Nàng nhìn thấy trẫm…
ta?”
“Tại sao lại không chứ? Chú.” Nàng nhìn mặt trời vẻ ngạc
nhiên, không chú ý cách dùng từ lạ lẫm của y. Ánh mặt trời chiếu từ phía sau
người đàn ông này khiến khuôn mặt bị khuất bóng làm nàng không thấy rõ dung mạo
của y.
Y dường như hơi nhếch miệng, muốn cười lại thôi, “Đừng gọi
là chú, nghe không được tự nhiên. Nếu cô bé đồng ý,” y chần chừ một lát rồi đề
nghị: “thì cứ gọi là ‘anh’ đi.”
Sau khi y mười tuổi liền cảm thấy A Kiều thật sự không hề giống
một biểu tỷ mà chỉ là một thiếu nữ đơn giản không hề biết đến những ưu sầu của
thế gian. Nàng cần gì phải biết những điều đó? Vốn từ khi sinh ra, nàng đã có
thân phận cao quý, có ngoại tổ mẫu che chở, có cữu cữu che chở, có y… che chở.
Đúng vậy, khi y lớn lên cũng là lúc bắt đầu học cách che chở cho biểu tỷ. Người
thiếu nữ này là vị hôn thê của y. Dù trong cuộc hôn nhân đó có xen vào rất nhiều
hàm ý chính trị, thì lúc ban đầu y vẫn muốn che chở cho nàng được bình an.
Nhưng sau này… sau khi trở về, nàng trở nên cực kỳ thông minh, vô cùng nhạy cảm
nhưng lại không hề giống những người phụ nữ đã từng trải chuyện đời có cùng độ
tuổi. Nàng khi thì nhanh nhẹn, khi thì ưu sầu khiến y đôi lúc phải thầm hỏi liệu
A Kiều của mình có phải là ba mươi tuổi thật không? Sao nàng có lúc còn duyên
dáng giống thiếu nữ hơn?
Nhạn Thanh thì lại không thể nào lý giải được tại sao y lại
suy tư nhiều như vậy nên chỉ nhíu mày nghĩ rằng y tuổi tác thế mà đòi làm anh
thì quá là già. Tuy nhiên Lưu Triệt lại toát ra một điều gì đó không giải thích
nổi khiến nàng cảm thấy an tâm, không muốn trái ý mà ngoan ngoãn gọi: “Anh!”
Ở đằng xa, Tiêu Mai cất tiếng gọi, “Nhạn Nhi.”
“Dạ.” Nàng đáp lời và nhảy dựng lên, phát hiện ra mình không
còn đau nữa. Nàng đi được vài bước thì quay đầu lại cười hỏi “Anh ở gần đây à?”
Y cũng mỉm cười, “Không vội, sau này chúng ta sẽ gặp lại
nhau” Đúng vậy, chẳng lẽ không phải bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi
sao?
Nàng gật đầu, an tâm đi về phía mẹ. Lần gặp mặt tình cờ như
chim trời cá nước này dần dà chìm xuống theo thời gian, cuối cùng nàng hoàn toàn
không nhớ tới nữa. Nhưng duyên phận đã được định đoạt.
Sau đó, Hàn Thành vứt bỏ vợ con đi theo niềm vui khác, buộc
Tiêu Mai phải ký giấy ly hôn. Nhạn Thanh chạy đuổi theo xe của cha thật lâu,
khóc hết nước mắt. Từ đó về sau nàng không còn cha nữa.
“Chỉ tổn thọ mà thôi.” Dì nhà bên đi ngang qua nói, “Chỉ mới
nghe nói ‘Kim ốc tàng kiều’ chứ chưa bao giờ thấy chuyện đòi lại được danh phận
vợ lớn.”
“Kim ốc tàng kiều?” Nhạn Thanh ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy. Có vợ còn nuôi lẽ bên ngoài chính là Kim ốc tàng
kiều.” Dì kia trề miệng.
Rõ ràng không phải như vậy. Có một năm, cô cô tới điện tìm A
Kiều, hỏi trêu Lưu Triệt: “Trong điện này có rất nhiều con gái, gả cho Triệt
Nhi một cô được không? Triệt Nhi thích ai nào?”
Y nhất quyết lắc đầu, những cung nữ này quá mức tầm thường,
không lọt vào mắt cho đến khi cô cô chỉ vào A Kiều. Nếu không thật sự thích biểu
tỷ thì y chỉ cần đồng ý là đủ rồi chứ nào phải nói ra lời hứa hẹn đó.
“Dạ! Nếu lấy được A Kiều, cháu sẽ xây lầu vàng cho nàng ở.”
Kim ốc tàng kiều.
Kim ốc tàng kiều.
Nào đâu biết lại trầm luân tới bước này?
Nhạn Thanh không thích Kim ốc tàng kiều. Nàng có thể khóc thảm
thiết nhưng khóc xong rồ