
a hả, “Vũ
hoàng đế biết rằng lão sẽ tới ư?”
Lưu Triệt quay đầu lại, gằn giọng, “Trẫm nghĩ rằng ngươi có
thể làm cho trẫm nằm mộng quay về Trường Môn của nhiều năm trước thì ắt phải có
mưu đồ. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ồ.” Ông lão khẽ mỉm cười, “Vũ hoàng đế nửa đời vẫn cầu thần
tiên, sao giờ trông thấy thật thì lại uy hiếp người như thế?”
“Huống chi”, ông lão trông thấy sắc mặt nửa tin nừa ngờ của
Lưu Triệt liền cười nhẹ, “tuy Vũ hoàng đế ở trong mộng nhưng cuộc trao đổi này
lại không phải là chuyện hoang đường. Đây là Trường Môn của một thời không
khác, nếu như không có tác động bên ngoài thì Hiếu Vũ hoàng hậu sẽ phải sống một
mình ở Trường Môn hơn hai mươi năm rồi ngậm hờn ra đi. Thế nên Trần A Kiều gặp
nạn ở Thượng Lâm Uyển cũng là số mệnh.”
Lòng y chợt nhói buốt, A Kiều lại có thể cứ thế này mà đi
sao? Ông lão không nhìn y, quay sang nhìn A Kiều đang ở trong điện nói: “Dù
ngươi không nghe thấy Trần hoàng hậu nói gì nhưng chúng ta lại nghe được. Nàng
nói đại ý rằng nàng nguyện giảm hai mươi năm tuổi thọ để mọi chuyện đổi khác.
Vì thế cho nên chúng ta đã chấp thuận yêu cầu của nàng.” Cần phải quyết tâm biết
nhường nào khi chịu giảm hai mươi năm tuổi thọ?
“Thần, Phật trên trời vốn công bằng, Trần A Kiều gặp cơ
duyên may mắn nên đã biết được một số chuyện, bởi vậy tất nhiên ta cũng phải tiết
lộ một chút cho ngươi. Huống chi, Hoàng đế vốn chính là con của trời.”
Y thấy thời gian bỗng nhiên trôi cực nhanh qua trước mắt,
loang loáng những cảnh huy hoàng tráng lệ lẫn chiến trường khốc liệt hào hùng,
rồi dừng lại ở một chỗ rất rộng rãi. Nơi đó có một sản phụ đang vật vã đau đớn
rồi sinh ra một bé gái. Một cô gái mặc trang phục trắng trông rất kỳ lạ, tóc
búi cao, bế bé gái ra cửa phòng sinh trao cho một người đàn ông dáng nho nhã
đeo cặp kính gọng vàng nói, “Chúc mừng Hàn tiên sinh, là một bé gái.”
“Con gái?” Hàn Thành hỏi vẻ ngỡ ngàng nhưng niềm vui làm cha
khiến hắn hiền từ ẵm lấy đứa bé, ngắm nhìn khuôn mặt con gái rồi bật thốt lên,
“Xinh quá!”
“Đúng vậy.” Cô hộ lý cười phụ họa theo: “Tôi làm ở khoa sản
bao nhiêu năm rồi nhưng mới là lần đầu tiên thấy một bé gái xinh xắn thế này đấy.”
“Đây là…” Lưu Triệt vốn có định lực rất mạnh, dù núi sập trước
mặt cũng không biến sắc nhưng lúc này lại kinh ngạc há hốc mồm miệng.
“Đây là thế giới của hai ngàn năm sau.” Giọng nói quen thuộc
kia lại vừa cười vừa lên tiếng giải thích. Y quay đầu lại nhưng không còn thấy
ông lão tóc bạc đâu nữa.
“Như vậy”, y trấn tĩnh lại rất nhanh, thản nhiên hỏi, “Đại
Hán truyền được bao nhiêu đời?”
Giọng nói kia chợt chững lại, có vẻ bất đắc dĩ, “Không hổ là
Vũ hoàng đế, quả nhiên chỉ muốn hỏi về vấn đề này. Nhưng lần này là để ngươi
làm quen với cô bé gái kia một chuyến chứ không phải vì chuyện đó. Ngươi hãy từ
từ xem đi.”
Bên kia, Hàn Thành ẵm con gái tới bên giường vợ mình, dịu
dàng nói, “Mai Mai, chắc em mệt lắm.”
“Cũng qua rồi.” Tiêu Mai nhìn con gái bọc trong tã lót, vẻ mặt
thanh thản, “A Thành, anh nói nên đặt tên con là gì?”
Hàn Thành nghĩ một lát rồi đáp: “Lúc được báo tin, anh chạy
tới bệnh viện thì vừa hay trông thấy một đàn chim nhạn bay ngang bầu trời, con
đầu đàn còn kêu to một tiếng. Vậy thì đặt tên con là Nhạn Thanh nhé.”
“Nhạn Thanh.” Tiêu Mai mỉm cười thì thầm, “Quy nhạn thanh
thanh, hàm ý rất hay, lại dễ nghe, được lắm.”
Nhạn Thanh! Lưu Triệt chấn động, chẳng phải năm xưa lưu lạc ở
bên ngoài thì A Kiều đã dùng một cái tên giả có đúng hai từ này sao? Thế giới
luôn luôn cân bằng một cách kỳ diệu.
Nhạn Thanh lớn dần lên, khuôn mặt giống A Kiều thuở nhỏ như
đúc. Nếu như nói, nét mặt Lưu Sơ giống A Kiều đến bảy phần, Lưu Yêu sau này giống
A Kiều đến chín phần thì Nhạn Thanh mà hiện giờ y đang chứng kiến lại như đúc
ra từ một khuôn, rõ ràng là A Kiều thuở nhỏ. Hồi đó A Kiều thường chạy nhảy dọc
theo hành lang cung Vị Ương, cả hai đều còn trẻ con, nàng thuần nhất như mặt trời
vừa mọc còn y cũng chưa nhiễm phải quá nhiều mưu mô quyền biến. Nàng thường rón
rén đi tới sau lưng, đưa cánh tay nhỏ nhắn mềm mại lên bịt mắt y rồi cười khanh
khách hỏi: “Triệt Nhi, đoán xem ta là ai?”
Khi đó, y sẽ dài giọng vẻ bất đắc dĩ, “A Kiều tỷ.” Trong
cung Vị Ương này, ngoài nàng ra thì còn ai có hứng thú lẫn can đảm dám nghĩ tới
chuyện bịt mắt y mà hỏi bằng cái chất giọng non nớt “Triệt Nhi đoán xem ta là
ai?”
Nhạn Thanh lớn lên từng ngày, nét mặt ngày càng thanh tú khiến
cha mẹ cũng phải ngỡ ngàng, vẻ đẹp của nàng đã vượt xa tất cả những nét thừa hưởng
từ cha mẹ. Nàng bắt đầu học thơ văn, dĩ nhiên nhập môn từ thơ của Lý Bạch thời
Đường, đọc đi đọc lại mấy câu thơ kinh điển như: “Đầu giường trăng sáng tỏ, Ngỡ
mặt đất phủ sương”[1'>
[1'> Trích bài Tĩnh dạ tứ (Nỗi nhớ trong đêm) của Lý Bạch.
Dần dần, nàng cảm thấy vô vị liền hỏi, “Mẹ ơi, bài thơ này
tên gì vậy?”
Tiêu Mai nhìn qua, ngẫm nghĩ một lúc. Bài thơ Nhạn Thanh hỏi
là bài Trường can hành của Lý Bạch. Bài thơ này khá dài lại không tuân thủ
nghiêm ngặt niêm luật nên quả thật hơi khó hiểu đối với Nhạn Thanh bây giờ.
Song bà v