
thể chỉ ra sau chiếc án kia,
Lưu Triệt đã từng ôm nàng cùng xem sách, sau tấm bình phong kia, nàng đã từng sửa
lại áo mũ cho y, sau tấm màn trướng kia, bọn họ từng vô số lần hoan ái…
Triệt Nhi, thoáng một cái mà người đã rời xa thiếp hai năm rồi.
Nàng cho là mình sẽ rơi lệ nhưng bây giờ lại rất bình tĩnh. Bình tĩnh nhìn chỗ
ngồi này tràn ngập ký ức giữa y và nàng, vừa đau nhói vừa ngọt ngào.
Mai Phi thời nhà Đường đời sau có viết: “Trường Môn cứ tựa
không người quét”[16'>. Y dùng tình yêu của mình biến Trường Môn thành Trung
cung vạn người kính ngưỡng không ai sánh bằng. Nếu thật sự còn có một Giang Thải
Bình[17'> đa tài đa nghệ thì nàng sẽ ra sao?
[16'> Bài thơ của Mai Phi trả ngọc châu cho Đường Huyền tông
khi không còn được sủng ái:
“Mày liễu không tô lâu lắm rồi
Son thừa nhuốm lệ ở bờ môi
Trường Môn cứ tựa không người quét
Há tặng trân châu để đãi bôi.”
[17'> Giang Thải Bình chính là Mai Phi.
A Kiều bước ra khỏi Trường Môn, ngồi xuống tấm bồ đoàn mà
cung nhân trải trên chiếc ghế đá bên ngoài điện. Nàng đã cao tuổi nên chỉ lát
sau liền ngủ thiếp đi trong ánh nắng ấm áp. Không biết qua bao lâu, nàng bị nhẹ
nhàng lay tỉnh, thấy một khuôn mặt quen thuộc với đôi mày sắc như lưỡi kiếm,
đôi môi mỏng đang ở gần trong gang tấc, liền ngơ ngẩn gọi, “Triệt Nhi.”
“Mẫu thân”, Lưu Mạch nghe không rõ, gọi lần nữa. Nàng nhìn kỹ
lại, than thở: “Là Mạch Nhi à!” Một cảm giác thất vọng mơ hồ dâng lên trong đầu
nàng.
Hơn một tháng sau thì Trần thái hậu mất ở cung Trường Nhạc,
thọ bảy mươi tuổi nhưng nhìn dung mạo như chưa đầy bốn mươi bốn. Các cung nữ
như lệ thường định vào hầu hạ Thái hậu rửa mặt vẫn thấy Thái hậu có vẻ mặt tươi
tắn, bờ môi còn hơi mỉm cười nhưng lay gọi mãi vẫn không tỉnh dậy thì hoảng hốt,
vội vàng đến điện Tuyên Thất bẩm báo với bệ hạ. Nhưng không ngờ bệ hạ có thần
giao cách cảm với Thái hậu nên từ sớm đã có dự cảm không lành, chưa đợi cung nữ
nói đã vội vã chạy tới cung Trường Nhạc, nhìn dung nhan Trần thái hậu, khóc lên
thất thanh.
Trong cung tức thì tràn ngập tiếng khóc lóc khiến Tuyết Ô uốn
mình nhảy xuống đất, mở to cặp mắt long lanh nhìn mọi người, không rõ hôm nay
có chuyện gì mà đám người kia khóc lóc thống thiết như thế. Có lẽ là nó cũng đã
hiểu, người phụ nữ quanh năm bế nó đã không còn ở trên cõi đời này nữa. Theo di
chỉ của Vũ hoàng đế, Chiêu Đế chôn cất Trần A Kiều ở cùng chung tẩm với Vũ
hoàng đế trong Mậu Lăng. Trong cung để tang ba tháng tưởng niệm Trần thái hậu.
Đến thời điểm hoa đào đua nở vào năm sau, Chiêu Đế tách khỏi
mọi người, một mình một ngựa cưỡi Chu Ly tới Mậu Lăng, đứng trầm mặc tưởng niệm
ở trước mộ cha mẹ. Cả cuộc đời này cha mẹ của hắn sống được ở bên nhau, khi chết
cùng chôn chung huyệt là cặp phu thê ân ái hiếm có trong nhà đế vương. Mẫu
thân, đây cũng là mong muốn trong lòng của người phải không? Hắn miên man suy
nghĩ.
Hoa đào trong gió rơi lất phất xuống bên mộ trông như mưa
máu lại tựa như những giọt nước mắt vừa rực rỡ yêu dị vừa long lanh mỹ lệ. Lưu
Mạch khẽ mỉm cười, xoay người dắt Chu Ly rời khỏi khu lăng tẩm hoàng đế rồi lên
ngựa, thét lớn: “Đi thôi!”
Chu Ly hí một tràng dài, tung vó phi nhanh về hướng cung Vị
Ương, để lại phía sau một vùng trời hoa đào rực rỡ.
Trong điện Tín Hợp ở Thượng Lâm Uyển, nội thị bưng lên một
chén thuốc đã được các ngự y cẩn trọng điều chế rồi cho người thử độc. Lục Y
đón lấy, chăm chút đút cho Trần A Kiều. Qua một lúc khá lâu A Kiều vẫn không tỉnh
lại khiến Lưu Triệt bắt đầu lo lắng. Dù không hiểu y thuật nhưng y cũng biết rằng
chỉ đẻ non mà mê man lâu như vậy thì nhất định là không bình thường. Các ngự y
chỉ nói loanh quanh: “Nương nương có thai khi đã lớn tuổi nên vốn đã là nguy hiểm,
huống chi… lại bị chấn động mạnh như vậy làm thai nhi bị hỏng.”
Lưu Triệt nghe xong, mi mắt giần giật, cố gắng xua đi ý định
tru di cửu tộc đám ngự y luôn vô dụng trong lúc nguy cấp. Ngay cả Tiêu Phương
chẩn trị xong cũng nói rằng bệnh tình lần này của A Kiều rất kỳ lạ nên khó trách
bọn họ chẳng thể nói được điều gì.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý đứng bên ngoài điện khẽ bẩm báo, Công
chúa trưởng Quán Đào tới.”
Y ừ một tiếng rồi bảo, “Mời cô cô vào.”
Trưởng công chúa Quán Đào vén rèm bước vào, chưa kịp bái
chào đã thấy A Kiều sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì lập tức nghẹn ngào chực
khóc. Lưu Triệt chỉ im lặng không nói gì, thầm nghĩ dù cô cô của mình có khát vọng
quyền lực mãnh liệt nhưng lại rất mực yêu thương A Kiều. Điều này cũng giống
như tình yêu thương vô điều kiện của A Kiều đối với Lưu Mạch và Lưu Sơ, kể cả…
đứa con trong bụng nàng nữa. Cho dù y xưa nay vốn cứng rắn nhưng nghĩ tới đứa
con vừa bị mất đi thì lòng bất giác lại nhói đau.
“Hoàng thượng”, Trưởng công chúa Quán Đào nói: “Người trở về
nghỉ đi. Để A Kiều đấy cho ta chăm sóc.”
Y đã mấy ngày không được ngủ tròn giấc nên nghe vậy liền gật
đầu. “Được rồi.” Nếu có ai đó trên cõi đời này không muốn để A Kiều xảy ra chuyện,
ngoài y ra thì chỉ có một mình cô cô thế nên y có thể an tâm phó thác A Kiều
cho bà. Trong một căn phòn