Old school Easter eggs.
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327445

Bình chọn: 8.00/10/744 lượt.

g ngách trống trải của ngôi điện, lại không có A Kiều

lặng lẽ kề bên khiến Lưu Triệt đột nhiên có cảm giác tĩnh mịch. Y sợ là sẽ

không thể nào ngủ được nhưng nào ngờ vẫn mặc nguyên y phục nằm xuống giường đã

nhanh chóng thiếp đi. Trong giấc ngủ mê man, y thấy mình đang đi một mình trên

hành lang dài có treo những bức vẽ hình chim đại bàng, rõ ràng là quen thuộc

nhưng nhất thời lại không nhớ ra đó là cung điện nào. Lưu Triệt khẽ nhíu mày, lẽ

ra y đang ở điện Tín Hợp tại Thượng Lâm Uyển chờ A Kiều tỉnh lại nhưng sao chớp

mắt một cái đã thấy mình đang ở trong cung điện hoa lệ nhưng trống trải này.

“Dương Đắc Ý”, y lên tiếng gọi nhưng viên Ngự tiền tổng quản

vẫn luôn theo sát bên cạnh y lại không lên tiếng trả lời. Có hai người cung nữ

tóc tết bím mặc áo ngắn đang từ cuối hành lang đi tới. Người bưng chậu nước

than thở, “Trần nương nương lại cáu kỉnh không chịu cho hầu hạ rửa mặt. Nhưng

nàng nổi giận với đám nô tỳ chúng ta thì có ích lợi gì chứ?”

Người cung nữ kia trầm ngâm một lát rồi nói: ‘Trần nương

nương cũng rất đáng thương, Nàng có thân phận tôn quý như vậy, làm mẫu nghi

thiên hạ rồi mà cuối cùng lại bị trục xuất khỏi Trường Môn.”

A Kiều? Lưu Triệt giật mình, thì ra nơi này là Trường Môn,

khó trách vừa rồi y không thể nhớ ngay. Trường Môn sau ngày A Kiều trở về thì

luôn náo nhiệt vui vẻ, sao lại hoang vắng như vậy? Như thể sầu khổ của thiên hạ

đều tập trung vào tòa cung điện nhỏ bé này. Y thấy hai cung nữ vẫn thản nhiên

đi ngang qua thì hiểu rằng mọi điều trước mắt chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Nhưng giấc mộng này là muốn để cho y nhìn thấy điều gì?

Ánh hoàng hôn phủ xuống Trường Môn đẹp đẽ mà thê lương. Y đã

bao nhiêu lần ở Trường Môn ngắm mặt trời lặn nhưng chưa từng chứng kiến cảnh

hoàng hôn thê lương như vậy. Một không gian tràn ngập mùi vị buồn bã hòa theo

tiếng đàn u hoài đứt quãng, Y lần tới chỗ phát ra tiếng đàn liền trông thấy A

Kiều. Là A Kiều ghi khắc trong lòng y.

Lúc đó, A Kiều đã rất gầy gò. Bộ lễ phục màu đỏ mặc trên người

nàng không hề toát ra một chút khí sắc mừng vui, phong thái ung dung của bậc mẫu

nghi thiên hạ đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy một bóng dáng nghiêng nghiêng cô

tịch. Nàng đang gảy Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.

“Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa nguyệt trong mây.

Nghe chàng sinh lòng khác,

Muốn cự tuyệt tình này.

Hôm nay chung chén rượu,

Mai tiễn biệt đầu sông.

Loạng choạng theo thuyền bước,

Nước cứ chảy tây đông.”

Tiếng đàn rời rạc không thành điệu, qua vài nốt thì giai điệu

chợt chuyển sang dồn dập nhưng khúc từ vẫn ai oán.

“Năm xưa kim ốc đổ,

Khiến hai hàng lệ rơi.

Nước mắt làm sao cạn,

Cho hận sầu chơi vơi.”

“Nương nương”, người cung nữ đứng hầu bên cạnh rơi lệ,

“Ngươi đừng hát nữa. Người muốn khóc thì cứ khóc đi.”

“Phật” một tiếng, dây đàn đứt tung cắt vào ngón trỏ của Trần

A Kiều làm rướm ra một vệt máu nhỏ. Nàng cười lặng lẽ, đứng dậy nặng nhọc quay

đầu, đưa cặp mắt trống rỗng nhìn xa xa, chợt trông thấy Lưu Triệt thì khẽ chớp

lên nhưng dường như không còn sức níu giữ nữa nên trong giây lát liền nhắm nghiền.

Đây là thời gian nào? Lưu Triệt tự hỏi, chẳng phải y đã quay

lại với A Kiều rồi ư? Nhưng sao cặp mắt của A Kiều lại còn sầu, còn khổ, còn cuồng

si như thể vừa phải chịu một nỗi uất ức cực độ? Phải rồi, nỗi uất ức y đã gây

cho nàng chẳng phải là nỗi uất ức cực độ hay sao? Nàng từng yêu y, từng tin y đến

như vậy mà y lại đi tìm niềm vui mới để rồi cuối cùng phế truất nàng, nhẫn tâm

gạt bỏ khỏi trí nhớ người con gái từng yêu kiều gọi y là Triệt Nhi, chẳng bao

giờ nhìn lại một lần.

Có lẽ, y cũng hiểu rằng nếu ngoảnh đầu lại sẽ không thể nào

nhẫn tâm được nữa. Đó là người con gái từ nhỏ đã gọi y là Triệt Nhi, từng có nụ

cười xán lạn hơn cả bầu trời thành Trường An vào ngày trong xanh nhất, thế

nhưng chỉ vì y mà dần vướng u sầu. Có lấy lý do nào cũng không thể phủ nhận được

sự thật là y đã từng rung động trước người con gái này. Nhưng rung động sâu sắc

tới đâu cũng không thể ngăn cản y bước về phía trước, để rồi dù có gặp người

con gái nào đẹp hơn đi chăng nữa thì cả cuộc đời y cũng sẽ không còn có được những

rung động như thuở ban đầu. A Kiều tựa như đang nhìn thấy những điều chưa hề

trông thấy nên không hề phát hiện ra tâm trạng biến động của y đang đứng gần

trong gang tấc, cứ thế đi thẳng qua. Màn đêm dần buông xuống.

A Kiều bảo tất cả đám người hầu đi hết ra ngoài, một mình ở

lại trong điện. Nàng mở cửa sổ ngước nhìn vầng trăng giữa không trung, chắp tay

nhắm mắt, khẽ khấn: “Hỡi ông trời.” Y không nghe rõ A Kiều nói những gì, chỉ

nhìn thấy vẻ mặt nàng rất thành kính. Ánh trăng biêng biếc soi nghiêng lên hàng

mi đen dày rợp trên gương mặt khiến Lưu Triệt chợt dâng lên niềm khao khát muốn

đặt môt nụ hôn lên đó. A Kiều, hãy tỉnh lại đi!

“Vũ hoàng đế có thật sự muốn biết Trần hoàng hậu đã nói những

gì không?”

Một giọng nói đột ngột vang lên ở phía sau nhưng Lưu Triệt

không hề sợ hãi, thản nhiên hỏi, “Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện?”

“Vậy thì sao?” Một ông lão râu tóc bạc phơ cười h