
ngoài và đi tới trước cửa sổ. Trên bầu trời đêm
đông giá lạnh có ngàn sao đang lấp lánh, ngôi sao nào là ánh mắt của y đang ngắm
nhìn nàng? Y xưa nay vẫn luôn khí phách không cho phép nàng cự tuyệt, nếu thật
sự mỗi ngôi sao là đại biểu cho một linh hồn thì y nhất định sẽ lấy bóng đém
làm cánh tay ôm siết. Nàng đã phải mất tận một năm mới học được cách không để
lòng dậy sóng khi nhớ nhung y, nhưng đêm nay, chỉ riêng một đêm nay lại khiến
nàng nhớ thương vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.
Sáng hôm sau, Trần thái hậu lâm bệnh trầm kha, không thể ngồi
dậy. Chiêu Đế lo lắng, tuyên các ngự y vào chữa trị. Bọn họ đều nói Thải hậu
nương nương lúc còn trẻ đã mấy lần bị trọng thương động tới căn cốt, giờ tuổi
cao mới phát nên không có cách gì cứu vãn. Lưu Mạch tức giận nghiến răng ken
két, nhớ tới Triêu Thiên môn ngoài kiếm thuật cũng rất giỏi về y thuật bèn phái
người không quản đường xa vạn dặm tới Đường Cổ Lạp Sơn cầu người. Trường An
cách Đường Cổ Lạp Sơn cực xa, lúc mời được người về thì đã là tháng Năm.
Tính ra thì Tiêu Phương cũng đã già lắm rồi nhưng khi Lưu Mạch
lần đầu tiên trông thấy ông đứng trên hành lang cung Trường Nhạc quay đầu nhìn
lại thì trong đầu vẫn như cũ nghĩ đến hai từ ấm áp. Một vẻ ấm áp vượt qua những
nét đẹp bên ngoài, thấm sâu vào tâm can người đối diện.
“Sư công.” Hắn gật đầu chào hỏi, liếc nhìn cô gái đứng sau
Tiêu Phương, cảm giác khá bất ngờ. Thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, kiều
nữ hồng nhan năm đó đã già đi, khuôn mặt cũng trở nên tròn trịa hơn. Nàng khẽ dập
đầu bái lạy: “Dân nữ tham kiến bệ hạ.”
“Năm đó cô ấy được người cứu giúp rồi lưu lạc đến làm môn hạ
của ta.” Tiêu Phương biết hắn nghi ngờ nên giải thích.
Người ra tay cứu giúp kia biết khúc mắc cùa nàng với hoàng
gia, không muốn dẫn lửa thiêu thân nhưng lại không nỡ bỏ mặc người con gái yếu
đuối không cứu giúp, nên mách bảo Thượng Quan Vân ngàn dặm tìm tới. Năm đó,
Tiêu Phương gặp người thiếu nữ này dưới chân Đường Cổ Lạp Sơn. Chỉ qua một
tháng gió sương đã làm mất đi hoàn toàn sự kiêu ngạo của cô, nhưng ánh mắt vẫn
toát lên vẻ quật cường. Vẻ quật cường đó khiến Tiêu Phương bất giác nhớ lại sắc
mặt tái nhợt của Nhạn Thanh lúc té ngã ở ngoài thành Trường An năm xưa.
“Triêu Thiên môn được xưng Y kiếm song tuyệt nhưng sau ta
thì người học y chỉ có một mình mẫu thân người. Mẫu thân người ở địa vị cao,
không cách nào tĩnh tâm học tiếp nên ta đành phải tìm người truyền y bát[13'>.”
[13'> Truyền y bát: Cụm từ xuất phát từ Phật giáo. Y và bát
là hai vật được đức Phật coi trọng, truyền lại cho đệ tử, tương trưng cho việc
truyền thụ và kế thừa Phật pháp. Cụm từ truyền y bát còn được hiểu rộng là sự truyền
thụ và kế thừa sự nghiệp của sư phụ.
Vũ hoàng đế đã mất, Tề vương Lưu Cứ lại bị phế làm thứ dân,
Lưu Mạch dĩ nhiên không muốn không nể mặt Tiêu Phương mà cứ thế trị tội chị gái
của vợ mình vì những chuyện trước kia, mỉm cười nói, “Sư công đã đến thì mời
vào thăm mẫu thân đi.”
Trước đây Tiêu Phương đã từng tới cung Trường Nhạc không ít
lần. Khi đó, chủ nhân của cung Trường Nhạc là Vương thái hậu, bây giờ đã đổi tới
Nhạn Nhi. Trần A Kiều nghe tiếng bước chân, liền quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu
Phương thì sững người giây lát rồi dịu dàng mỉm cười cất tiếng chào: “Sư phụ.”
Thượng Quan Vân thấy người mà lòng xót xa, bao nhiêu năm đã qua rồi và Trần
hoàng hậu xinh đẹp ở Lâm Phần ngày nào bây giờ rốt cục cũng đã già.
Tiêu Phương bắt mạch kê đơn. Sau khi xong chuyện, vì đàn ông
bên ngoài không được ở trong cung nên ông đành rời đi, để Thượng Quan Vân ở lại
chăm sóc Trần thái hậu. Trần thái hậu uống thuốc xong, chợt bật cười, “Không ngờ
vận mệnh thật kỳ lạ, ngươi lại trở thành sư muội của ta.”
“Thái hậu nương nương nói quá rồi, dân nữ không dám nhận.” Thượng
Quan Vân thản nhiên đáp, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô đều
có liên quan đến người phụ nữ này thật là kỳ lạ!
“Thái hậu nương nương.” Ánh Chu vén rèm bẩm, “Hoàng hậu
nương nương tới đây thỉnh an.”
A Kiều gật đầu: “Bảo Hoàng hậu vào đi”, nói xong quay sang bảo
Thượng Quan Vân: “Tỷ muội các ngươi đã không gặp nhau nhiều năm rồi, nói chuyện
thoải mái một chút.”
Thượng Quan Vân ngước lên nhìn muội muội đang ung dung tiến
vào. Đã nhiều năm không gặp, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần năm xưa đã ra dáng một
bậc mẫu nghi thiên hạ, cúi nhìn lại thấy mình thật sự lại giống như một người
phụ nữ nông thôn. Nhưng ít ra như vậy còn tốt hơn là năm đó gả cho Tề vương, để
sau này lại xảy ra chuyện binh đao. Thượng Quan Linh cũng đánh giá qua người tỷ
tỷ xa cách nhiều năm, vẻ kiêu ngạo thời trẻ đã mất đi, hiện rõ vẻ đằm thắm. Tỷ
tỷ vốn đẹp hơn cô, giờ lại càng như vậy. Cô mỉm cười, nắm tay Thượng Quan Vân,
nước mắt rưng rưng, chân thành nói: “Lần này tỷ tỷ trở về hãy ở lại luôn nhé.
Ca ca đã khôi phục chức quan, sau này ba huynh muội chúng ta sẽ đoàn tụ có được
không?”
Cô không ngờ Thượng Quan Vân lại chầm chậm rút tay về, nói
khẽ nhưng cương quyết: “Duyên tới thì tụ, duyên hết thì tán. Hoàng hậu nương
nương đừng cưỡng cầu khi