
có thể
thu xếp bố trí được hay không?”
“Tất nhiên là có thể” Hàn Nhạn Thanh hơi ngạc nhiên, “Bằng hữu
của huynh tên gì?”
“Liễu Duệ.”
“Cái gì?”, nàng bỗng ngẩng đầu lên.
“Liễu Duệ”, Quách Giải nhắc lại, “Sư muội biết hắn sao?”
“Huynh nghĩ sao?”, nàng cười bí ẩn.
Biên cương nhiều biến động, gió thu lạnh Ngũ Nguyên.
Vùng cao nguyên đất đỏ, lầu Mãn Phong mưa buồn.
Vận trù định quân kế,, giải ngũ về Tuyết Sơn.
Núi sương mờ gió lạnh, đùa cợt báo tin lành.
Khói lửa rồi lan đến, giã biệt con lên đường.
Ngựa phi trên trận tuyến, giặc thịt nát xương tan.
Mới hay đời lính khổ, biên cương lắm chiến tranh.
Nam nhân thích đánh trận, phụ nữ chuộng yên bình.
Long Thành sơ hở quá, mau chóng trở về kinh.
Lòng thương con gái nhỏ, khắc khoải nhớ Trường An.
(Thủ thi)
Liễu Duệ gặp lại Hàn Nhạn Thanh vui mừng xen lẫn cảm khái,
thấy Hàn Nhạn Thanh mới sinh hai con trai gái thì kinh ngạc đến mức gần như
không dám tin vào mắt mình. Khi biết được phụ thân của hai đứa bé đáng yêu đó
là thần thánh phương nào thì cảm giác bản thân vừa ngao du một vòng trong không
gian.
“Sư huynh, ngậm miệng lại đi.” Hàn Nhạn Thanh châm trà rồi
đưa tới trước mặt Liễu Duệ.
“Ha ha!” Liễu Duệ cười gượng gạo rồi đưa tay lên chống cằm.
“Ta chỉ kinh ngạc quá mà thôi. Nhớ ngày đó, muội chẳng qua là một cô nhóc mà,
nào ngờ trong nháy mắt đã làm mẹ rồi.”
Hàn Nhạn Thanh lườm hắn, “Huynh không cần nhắc nhở muội về sự
thật phũ phàng này.”
“Mạch Nhi và Sơ Nhi đáng yêu quá nhỉ.” Hai đứa bé ngủ trong
chiếc nôi mà Hàn Nhạn Thanh thuê người đóng riêng rất thoải mái cùng cười toe
toét, tuyệt nhiên không hề sợ người ta.
“Dĩ nhiên rồi!”, Hàn Nhạn Thanh nói thản nhiên nhưng không
kìm được vẻ hơi kiêu ngạo. Dù sao cũng là huyết mạch của mình, cho dù vì nguyên
nhân rối rắm nào đó, thì cũng không thể nào không yêu thương chúng được.
Trên hành lang vang lên tiếng chân bước dồn dập, Tang Hoằng
Dương vội vội vàng vàng xô cửa lao vào, “Nghe nói là đã tìm được Liễu huynh rồi
à?” Hắn vừa hỏi vừa thở hổn hển. Hàn Nhạn Thanh không nhịn nổi cười phá lên, liếc
xéo hắn, “Huynh nói xem, sư huynh của muội thất lạc đi đâu được chứ?”
“Mạc lão bản”, Liễu Duệ đã nghe Hàn Nhạn Thanh kể chuyện nên
biết được thân phận thực của Tang Hoằng Dương, vì thế không khỏi cảm thấy có mấy
phần thân mật hơn những người khác.
“Cứ gọi ta là Tang Hoằng Dương đi”, Tang Hoằng Dương khoát
khoát tay, “Đừng nhắc tới ba chữ Mạc Ung Niên nữa.” Hắn quan sát Liễu Duệ, “Thật
là kỳ quái, ta và Nhạn Nhi xuyên không thì đều là xuyên không linh hồn, sao
huynh lại xuyên không thân thể được chứ?”
“Sao ta biết được?”, Liễu Duệ cười gượng. Ở đội cảnh sát đặc
nhiệm, hắn là người có tính cách nghiêm khắc cứng nhắc nhất, tách xa khỏi đời sống
thường nhật nên cũng không hề biết đến những pho truyện xuyên không nhan nhản
trên mạng internet. Sau khi tới niên đại xa xưa này, hắn đã phải mất rất nhiều
thời gian mới thích ứng được. May mà gặp được Quách Giải có cùng chí khí, tiếp
đó gặp lại Hàn Nhạn Thanh và Tang Hoằng Dương.
“Huynh đệ!” Tang Hoằng Dương sôi nổi hào hứng nói về hùng
tâm tráng chí của mình với Liễu Duệ, hài lòng thấy hắn sáng mắt lên. Đã là đàn
ông thì phần lớn đều có tham vọng, không cam chịu sống đời bình thường, nếu còn
có chút bản lĩnh thì càng không thể an phận. Hàn Nhạn Thanh ngoảnh mặt làm
thinh, trong lòng thầm thở dài nghĩ hai người này trong thế giới hiện đại cũng
là số một số hai, huống chi bị ném tới nhà Hán của hai ngàn năm trước, một thời
đại khá là đơn giản và man di trong mắt bọn họ.
“Ta vốn đã đưa huynh và Nhạn Nhi vào trong kế hoạch.” Tang
Hoằng Dương ngả người trên chiếc ghế nằm, nói vẻ miễn cưỡng. “Vào thời đại
phong kiến vua có quyền lực cao nhất này, muốn đứng vững thì nhất định phải có
binh quyền. Tiểu tử Lưu Triệt quá lợi hại, chúng ta không tính toán lật đổ,
đành phải kiếm cơm ăn dưới tay y. Liễu huynh xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm, vậy
là không thể tốt hơn rồi. Còn Nhạn Nhi nghe nói cũng rất có thiên phú ở lĩnh vực
chế tạo cơ khí, cũng là nhân tài không thể thiếu.”
“Vậy cũng tốt”, Hàn Nhạn Thanh khẽ mỉm cười, “Sư huynh của
muội xuất thân từ học viện quân sự đấy!”
“Cái gì?” Tang Hoằng Dương sáng mắt lên, “Hóa ra Nhạn Thanh
muội muội không phản đối ý định của ta à?”
Hàn Nhạn Thanh xẵng giọng, “Tại sao muội lại phản đối, chỉ cần
các huynh không bán đứng muội thì dĩ nhiên là muội ủng hộ.”
“Ha ha!” Tang Hoằng Dương cười vẻ mất tự nhiên, mắt đảo lia
lịa. “Muội cũng không thể để cho Mạch nhi và Sơ nhi không có cha chứ. Dù sao ở
đây chúng cũng có thân phận, nếu ngày sau biết muội quyết định thay thì chưa chắc
chúng sẽ không oán muội.”
“Tang Hoằng Dương huynh đừng có mà vừa sống mấy ngày ở thời
đại này thì đã thành người xưa thật sự”, Hàn Nhạn Thanh lạnh giọng, “Chúng sống
trong hoàng cung có cái gì hay, được nuông chiều từ bé, bị dạy dỗ thành những đứa
bé không hề biết tới cuộc sống khó khăn của dân chúng, sao bằng muội dẫn theo
bên người cho yên tâm.”
“Thôi được rồi, ta không nói nữa. Chẳng qua…” Tang Hoằng
Dương tạ