
Từ sau khi Mạch Nhi đi sứ Thân Độc về thì Phật giáo cũng dần truyền tới Đại
Hán. Duệ ca sợ ta nhàm chán nên dịch một số kinh Phật cho ta. Ta đọc kinh cũng
giác ngộ được nhiều đạo lý.”
“Thật không?” A Kiều mỉm cười hỏi. Phật giáo có thể khiến
cho người ta tĩnh tâm. Chân tình sâu nặng của Liễu Duệ đối với Lưu Đàm không thể
nói hết bằng lời. Lưu Đàm còn có thể tự an ủi bằng kinh Phật, còn những đớn đau
trong lòng Liễu Duệ khi nhìn cảnh ái thê của mình ngày một suy yếu thì lấy thứ
gì để an ủi đây?
Lần này đến thăm Nam Cung trưởng công chúa, cả Lưu Triệt lẫn
Trần A Kiều đều thấy lòng buồn thảm. Lưu Triệt ngồi trong long xa hồi cung,
nhìn ra ngoài mành thấy cảnh phố phường Trường An phồn hoa liền bùi ngùi nói,
“Hồi còn bé, mỗi khi trẫm gây ra chuyện gì thì phần lớn đều được hoàng tỷ chịu
bị mẫu hậu mắng thay. Có một lần… mẫu hậu đánh trẫm, hoàng tỷ thoa thuốc cho trẫm.
Khi đó, hoàng tỷ còn nhỏ nên chưa tới Hung Nô kết hôn để cầu hòa….”
Y vừa như cố tình nhắc lại, cũng vừa như ra vẻ thờ ơ. Trần A
Kiều hiểu tâm trạng của y, than một tiếng, nói: “Bệ hạ nói vậy thật khiến người
ta khó hiểu. Đàm tỷ thương yêu người, chẳng lẽ Bình Dương tỷ và Long Lự tỷ
không che chở cho người? Ngay cả A Kiều khi còn bé cũng từng che chở cho người
đó thôi.”
Lưu Triệt cười khẽ trong họng, ôm lấy A Kiều, nói: “Hiện giờ
đổi lại là trẫm che chở các người.”
Lúc Lưu Triệt và Trần A Kiều đang đến thăm Nam Cung trưởng
công chúa thì tại điện Bác Vọng, Thái tử Lưu Mạch đang suy nghĩ cẩn thận về những
hành động gần đây của người Lý gia. “Huynh trưởng Lý Phi của Lý tiệp dư gần đây
liên tiếp viếng thăm những quan lớn không thuộc bên Trần gia; hôm qua ấu đệ Lý
Kỳ đánh lộn với người khác ở lầu Thanh Hoan… Trước đó vài ngày, tiểu thiếp của
Lý Phi hai lần tự mình đi tới Xuân Sinh đường của Ngô gia, còn sai tỳ nữ tới một
lần. Tin tức sao như mớ bòng bong vậy. Nhật Đan, ngươi nói…” Hắn nhíu mày, nhìn
người bạn tốt đang xuất thần, chắc không nghe thấy mình nói gì, buồn cười hét
lên: “Nhật Đan!”
“Ừ?” Kim Nhật Đan hoàn hồn nói: “Ngươi vừa nói gì?”
Lưu Mạch phì cười, hỏi, “Ngươi nghĩ gì thế?”
Kim Nhật Đan hơi lúng túng, nói: “Không có gì.”
Dù sao tạm thời nghĩ cũng không ra điều gì nên Lưu Mạch liền
tạm gác lại chuyện này, quay sang hỏi việc riêng của bạn. “Ta nói này, Nhật
Đan.” Hắn cười cười, nói ra phỏng đoán mà bản thân mình hoài nghi đã lâu,
“Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi thích Tảo Tảo hay không?” Kim
Nhật Đan vặn eo bẻ cổ, vẻ mặt miễn cưỡng, hỏi ngược lại, “Chẳng phải từ trước đến
giờ Thái tử vẫn tán tụng muội muội của mình lên mây, có người thích chẳng phải
là rất bình thường sao?”
Lưu Mạch ngớ ra, cũng không ngờ rằng Kim Nhật Đan lại thừa
nhận thẳng thắn như thế, nghiêm túc hỏi: “Nhật Đan chỉ đơn thuần là thích hay
là…?”
“Phải hay không phải thì như thế nào?” Kim Nhật Đan tự giễu,
cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ đã lâu không thấy: “Đừng nói ta chỉ
là một gián đại phu nho nhỏ, chỉ riêng với việc ta là người Hung Nô thì làm sao
có thể được Hoàng thượng và Thái tử gả Công chúa Duyệt Trữ sủng ái nhất cho chứ?”
“Thế thì cũng chưa chắc.” Lưu Mạch nói với vẻ suy tư, thấy
thần sắc kinh ngạc của Kim Nhật Đan liền giải thích, “Tảo Tảo cũng đến tuổi kết
hôn rồi, mặc dù hiện tại còn chưa nhưng áng chừng cũng sẽ rất nhanh phải đề cập
tới hôn sự thôi. Đám con cháu thế gia trong thành Trường An xứng đáng với thân
phận của nó nếu không phải là thứ ăn chơi lêu lổng thì cũng không có năng lực,
trong mắt của ta còn chẳng bằng Nhật Đan. Về phần mẫu thân ta, chắc người chỉ cần
Tảo Tảo gật đầu là được. Thật sự khó vượt qua chính là phụ hoàng ta.” Hắn mỉm
cười nhìn Kim Nhật Đan, nói: “Kim Nhật Đan, quả thật rất khó để phụ hoàng gật đầu.”
Tuy nói vậy nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội yêu
thương nhất, nên Lưu Mạch đã nhớ đến thì không sao quên được, ngày hôm sau liền
tới thỉnh an A Kiều và nhân tiện nhắc luôn.
“Kim Nhật Đan à?” Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
nói: “Cậu ấy cũng không tệ, nhưng Tảo Tảo có thích không?”
“Tảo Tảo à?”, Lưu Mạch hơi nhụt chí, “Không biết nó đã quên
được Hoắc Khứ Bệnh chưa, nhưng cứ cho là nó không thích Nhật Đan thì mẫu thân
cũng cần chú ý, đừng để phụ hoàng tùy ý gả cho một kẻ ăn chơi lêu lổng nào đó.”
Trần A Kiều bật cười nói, “Phụ hoàng con sẽ không như vậy
đâu.”
Dù sao thì y cũng sủng ái Lưu Sơ nhất, sẽ không tùy tiện quyết
định chuyện hôn nhân của con gái mình. “Mẫu thân sẽ nhớ hỏi ý tứ của phụ
hoàng”, A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.
Lưu Mạch rời khỏi điện Bác Vọng thì sắc trời còn sớm. Những
ngày trước Lưu Triệt không có ở Trường An, Lưu Mạch bận rộn công việc đến ngập
đầu. Hôm nay Lưu Triệt đã trở về, hắn thoáng cái đã rảnh rỗi hơn rất nhiều nên
không muốn về điện Bác Vọng, quay đầu lại bảo: “Thành Liệt, đi lấy một chiếc xe
ngựa bình thường. Chúng ta ra ngoài cung chơi một chút.”
Sáng sớm trên đường Trường An rất náo nhiệt, cỗ xe ngựa màu
xanh chạy trên phố như một giọt nước thấm vào biển rộng, không người nào chú ý.