
như hàng ngày ăn cơm vẫn có thể bị nghẹn, chẳng lẽ
lại không được ăn nữa hay sao?” Thượng Quan Vân cứng họng, không nói
được gì.
Theo lệnh của A Kiều, nếu muốn ra ngoài thì phải ăn
mặc y phục bình thường, không để cho người ngoài nhận ra sự khác
biệt của bọn họ. Thượng Quan Vân mặc y phục bình dân thì cảm thấy
khó chịu nên chỉ theo A Kiều ra ngoài một lần rồi liền cáo bệnh, tình
nguyện nằm lì trong phòng không chịu đi đâu.
“Nơi đây chính là chợ Đông nổi danh nhất thành Lâm
Phần, tất nhiên là không phồn hoa bằng thành Trường An nhưng cũng náo
nhiệt lắm rồi.” Thượng Quan Linh ngược lại đón nhận gian khổ một
cách bình thản, bộ y phục bó sát người càng thể hiện rõ vẻ mềm
mại, dịu dàng. Cô mỉm cười giới thiệu phong thổ thành Lâm Phần cho A
Kiều.
“Thế này cũng không tồi”, A Kiều hào hứng, nhìn kỹ
những món trang sức trong chợ, nếu thấy vừa ý liền bảo những người
đi theo xuất tiền ra mua để làm quà tặng cho Lưu Mạch và Lưu Sơ, thậm
chí còn chọn mua cho cả những người hầu đi theo, nhưng nghĩ tới Lưu
Triệt lại cau mày thở dài. Hàng bán ở chợ thì trấn này chắc sẽ
không thuận mắt bậc đế vương kia. Nàng cũng tìm không ra vật gì phù
hợp với y.
“Trả tiền đi”, nàng mỉm cười bảo, đang nhìn Thành
Tục lấy tiền ra thì chợt nghe thấy đằng sau có tiếng trêu chọc, “Vị
tiểu nương tử này trông đúng là cực kỳ xinh đẹp. Hãy theo ta về nhà,
bảo đảm cho nàng được ăn ngon, mặc đẹp.” Thượng Quan Linh luống cuống
chân tay, lùi lại đến bên cạnh nàng.
Quả thật là triều đại nào cũng có những kẻ như
vậy. Nàng cười lạnh, quay đầu lại thì thấy một gã dáng vẻ con nhà
quyền quý mặc y phục lượt là may từ gấm. Gã nhìn thấy nàng thì
sáng mắt, nói “Vị nương tử này quá là đẹp đi”, còn chưa nói dứt
lời thì đã cảm thấy mắt hoa lên, một trận mưa tiền quất thẳng vào
mặt. Thì ra A Kiều nổi giận trước thái độ nham nhở của gã nên giằng
lấy xâu tiền Ngũ Thù trong tay Thành Tục, chẳng thèm xem là bao nhiêu
mà ném thẳng luôn vào mặt gã, gia tăng kình lực khiến xâu tiền đứt
tung, đập trúng vào mặt gã làm máu me tung tóe.
Gã kia hét lên: “To gan thật.” Nhưng khi gã nhìn thấy
sắc mặt lạnh tanh của A Kiều thì lại len lén cúi gầm mặt xuống.
“Tiếp tục đi”, A Kiều điềm nhiên nói, “Thật không
biết nhà ai thừa ăn thừa mặc mà nuôi dưỡng ra cái hạng người…”
Đám người theo hầu giật tay áo gã kia, lo lắng nhắc:
“Chủ nhân.” Trên các góc phố đã lảng vảng mấy người không nhìn ra
thân phận, khuôn mặt ẩn hiện sát khí đang tiến đến gần. Nhìn lại,
số tiền Ngũ Thù văng vãi trên mặt đất dù không phải quá nhiều nhưng
người phụ nữ này có thể dùng để đánh người mà đám người theo hầu
không hề tỏ vẻ tiếc của, thì đủ thấy bọn họ không phải là nhân vật
bình thường. Gã kia quen ỷ vào quyền thế gia đình hoành hành tác
quái nhưng cũng không phải ngu ngốc, lui dần về phía sau, hung hăng hăm
dọa: “Cứ chờ đấy”, rồi loạng choạng bỏ đi.
A Kiều chỉ cười nhạt, biết đám thị vệ sẽ không dễ
dàng bỏ qua cho đám người dám hạ nhục nàng, quay sang dặn Thành Tục:
“Bảo bọn họ một câu, không được gây chết người.” Thanh Tục không bằng
lòng, nhưng vẫn tuân lệnh rời đi.
A Kiều mất hứng, liền nói: “Trở về thôi.” Sau lưng
nàng chợt vang lên tiếng cười khẽ, rồi một giọng ấm áp truyền tới:
“Hàn thiếu gia ỷ thế hiếp người thì thấy nhiều rồi, nhưng lại là
lần đầu tiên thấy cách ứng đối tuyệt diệu như Long phu nhân vậy. Ninh
Triệt bái phục.”
Một văn sĩ áo trắng bước ra từ trong Tức Lam các ở
bên đường, tay ôm một ống đựng giấy mực, khuôn mặt sáng láng, thanh
cao chính trực, có mấy phần giống Tiêu Phương, sư phụ của A Kiều. A
Kiều ngạc nhiên, “Tiên sinh biết ta sao?”
“Phu nhân chưa từng gặp tại hạ”, Ninh Triệt hơi khom
người, nói: “Tại hạ thì đã được trông thấy phu nhân vài lần. Mang ơn
tặng cua ở nhà trọ Tường Phúc, phu nhân có còn nhớ chăng?”
“Ồ”, A Kiều liền nhớ ra, nói: “Ngươi chính là sĩ tử
ở căn phòng thượng hạng đó.”
“Đúng vậy”, Ninh Triệt mỉm cười, “Mấy ngày nay dân
chúng thành Đông đối xử thật tốt với phu nhân.”
A Kiều khẽ mỉm cười, không tiếp lời hắn mà chỉ
khen, “Tiên sinh thổi địch rất hay.”
“Quá khen”, Ninh Triệt mỉm cười đáp, “Phu quân của phu
nhân cũng thổi rất hay nhưng hãy thứ cho ta nói thẳng, Long tiên sinh
thổi địch rất có khí phách, xem ra không phải là nhân vật bình
thường, chỉ là thành tựu lại không đạt đến đỉnh cao.”
Thượng Quan Linh tái mặt, lo lắng nhìn A Kiều. A Kiều
gắn