
ng
họ Thượng Quan xin gặp, đang chờ bên dưới. A Kiều liền nói, “Mời bọn
họ vào đi.”
Hai thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi đẩy cửa
bước vào. Thiếu nữ đứng trước mặc y phục màu đỏ tươi, vóc người cao
dong dỏng trông rất xinh đẹp, thiếu nữ đứng sau mặc y phục màu xanh
nhạt, dung nhan hơi kém hơn nhưng khi mỉm cười trông rất duyên dáng. Cả
hai đợi tiểu nhị đẩy cửa ra ngoài rồi mới chỉnh đốn trang phục quỳ
lạy, khép nép chào: “Tiểu nữ Thượng Quan Vân, Thượng Quan Linh tham
kiến nương nương!”
“Được rồi.” Hai thiếu nữ còn trẻ như vậy nên Trần A
Kiều tự thấy không cần phải lên mặt làm gì, hòa nhã nói, “Ở bên
ngoài thì gọi ta là phu nhân.” Nàng trông thấy hai người có vẻ mệt
mỏi thì bỗng bật cười, “Hai người từ xa tới nên chắc mệt rồi, đi
nghỉ ngơi trước đi.”
Thượng Quan Vân ngạc nhiên, còn Thượng Quan Linh ở
phía sau thì lại đỏ bừng mặt, kéo tỷ tỷ dập đầu nói: “Đa tạ phu
nhân.”
Lục Y đợi hai cô lui ra xong rồi mới nói, “Hành vi
của hai vị cô nương họ Thượng Quan có phân biệt cao thấp.”
“Từ trước đến nay, thế gia đại tộc vẫn luôn coi
trọng ngôi thứ.” A Kiều không quan tâm lắm, chỉ nói, “Được cưng chiều
hay không thì cứ nhìn cách đối nhân xử thế là biết ngay.”
Mạc Thất vén rèm đi vào, mau mắn nói tiếp, “Phu nhân
đoán đúng. Nô tài đã sai người hỏi tên phu xe đưa hai tỷ muội đến đây.
Thượng Quan Vân và Thượng Quan Kiệt đại nhân đều là con vợ cả, Thượng
Quan Linh là con vợ lẽ. Phủ Thượng Quan bây giờ do Thượng Quan Kiệt
quản lý nên tất nhiên thân sơ có khác.”
“Chắc là vậy rồi”, A Kiều thở dài, “Thượng Quan Vân
có khí độ đại gia, còn muội muội của cô ấy thì biết ý hơn.”
Hai hôm sau, Thành Tục báo rằng đã mua được tòa nhà
ở phía đông thành. A Kiều sai người tới cửa hàng tính tiền, đang
định xuống lầu thì thấy phu nhân của chưởng quỹ đứng ở trước cửa,
vẻ mặt kính cẩn nhưng lại lúng túng. Nàng mỉm cười hỏi: “Có việc
gì thế?”
“Được phu nhân chiếu cố truyền cho cách nấu cua”,
Tiền phu nhân cười ngượng ngùng, “Nhưng nhà bếp nấu thử thế nào cũng
không có được mùi vị mà phu nhân đã làm hôm trước. Ta biết phu nhân
tôn quý nhưng bất đắc dĩ lắm mới phải xin thỉnh giáo.”
“Phu nhân nhà ta có thân phận thế nào”, Thượng Quan
Vân từ trong phòng đi ra, mặc bộ y phục màu vàng nhạt càng tôn thêm
vẻ kiêu ngạo, liếc xéo: “mà để cho các ngươi hỏi mấy chuyện vặt
vãnh này?”
“A Vân”, Trần A Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở rồi mỉm
cười nói với Tiền phu nhân đang tái mặt: “Nấu cua cũng phải có cách,
chắc hôm trước bọn họ xem chưa kỹ.” Nàng nói rõ lại một lần nữa
cách thức và những điểm cần tránh khi nấu cua. Tiền phu nhân liên tục
cảm ơn, thật lòng nói, “Phu nhân, người vô cùng cao quý mà lại tốt
bụng hiếm có, nhất định sẽ gặp lành.” Bà nói xong liền tiễn bọn
họ đến tận ngoài cửa. Lúc lên xe, A Kiều liếc thấy Thượng Quan Vân
vẫn còn có vẻ hơi ấm ức thì buồn cười thở dài, rốt cuộc cô vẫn
là một bông hoa trồng trong nhà, không hiểu chuyện đời.
Tỷ muội Thượng Quan Vân là gia quyến nhà quan nên có
xe riêng đi sau Trần nương nương. Vừa lên xe, Thượng Quan Vân đã oán
trách, “Ta nói sai sao, đáng ra không nên nói nửa câu với đám dân
thường kia.” May mắn là cô còn nhớ hạ thấp giọng để chỉ một mình
muội muội nghe được.
“Tỷ tỷ”, Thượng Quan Linh cười khẽ, tiếng cười trong
trẻo như dòng suối róc rách, dịu dàng nói: “Người là Trần nương
nương, dĩ nhiên chúng ta phải theo tính của người.”
Đến biệt viện ở phía đông thành, Thượng Quan Vân
khoác tay muội muội xuống xe, hơi chau mày thầm nghĩ nhà họ Vương này
đúng là đã suy tàn. Phòng ốc tuy lớn nhưng không xa hoa tinh xảo, bố
trí trong viện cũng không phải là giả sơn lầu các mà chỉ trồng cây
cối, thua xa phủ đệ của các cô ở Trường An. Trần nương nương lại ra
vẻ yêu thích, lên giọng khen, “Không tệ.” Thành Tục ở bên an phận,
bước lên phía trước, nói, “Nô tài biết phu nhân thích nhất là hoa
cúc, dưới cửa sổ phòng chính vừa lúc có một bụi hoa cúc đang nở.
Nô tài trông thấy liền nghĩ phu nhân nhất định sẽ vừa lòng nên không
do dự mua ngay.”
Bên ngoài biệt viện là nhà dân bình thường, giờ đã
gần trưa nên khói bếp không ngừng bốc lên, thỉnh thoảng có tiếng gà
gáy chó sủa, thê tử gọi trượng phu, tỷ tỷ hò đệ đệ. A Kiều lắng
nghe một hồi như quên mất thân phận cung phi mà xem mình như Đào Uyên
Minh quy ẩn điền viên, hào hứng hỏi: “Chung quanh đây có chỗ nào bán
thường phục không?”
“À”, Thành Tục suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối
he