
̀u cần kiêng kỵ, phải tĩnh dưỡng
không thể đi đường được nữa.”
“Chuyện này”, Lưu Triệt nghĩ tới hành trình tuần
thú phương đông liền nhíu mày, chợt nghe Dương Đắc Ý ở ngoài cửa bẩm
báo, “Chủ nhân, đại phu nhà ta đã tới.” Hắn cũng khá cơ trí, đến
thời điểm then chốt vẫn nhớ tới việc không thể tiết lộ thân phận.
Lão đại phu hơi nhếch bộ râu dài, vẻ không hài lòng. Điều tối kỵ
của những người làm đại phu là bệnh nhân không tin y thuật của mình,
ra khỏi cửa còn tìm người khác điều trị. Chỉ là ông ta cũng thầm
kinh hãi, không biết người đàn ông áo đen này có thân phận gì mà ở
giữa nơi đất khách quê người vẫn có thể lập tức gọi đại phu trong
nhà đến. Ông ta nhớ tới việc bệ hạ tuần thú phương đông đang ở trong
hành cung Lâm Phần, sáng suốt cúi đầu im lặng.
Lưu Triệt cũng không chú ý tới điều này, quay đầu ra
lệnh, “Trước hết cứ sắc thuốc theo đơn này. Các ngươi”, y chỉ vào
những ngự y vừa mới chạy tới, nói: “Bắt mạch cho phu nhân đã, sau rồi
bàn phương thuốc. Nếu có nửa điểm lầm lỗi thì sẽ hỏi các ngươi
đó.”
Tiểu Dung tiễn vị đại phu kia ra cửa, nhắc nhở,
“Phương đại phu, chuyện hôm nay của chủ nhân cùng phu nhân nhà tôi, nếu
ông nói ra nửa câu…”, hắn bỏ dở câu nói giữa chừng.
Đại phu đã sống đến tuổi này nên dĩ nhiên biết phải
làm gì, vội nói, “Hôm nay ta gối cao ngủ kỹ ở trong nhà, chưa từng
đến khám bệnh?”
Tiểu Dung rút ra một xâu tiền lớn, nói: “Đây là tiền
chẩn bệnh, ông về đi.” Phương đại phu ra khỏi cửa, quay đầu lại thoáng
nhìn nhà trọ Tường Phúc đèn đuốc sáng trưng, lau mồ hôi lạnh, bước
đi một mạch.
Các ngự y chẩn đoán cơ bản cũng giống như Phương đại
phu, suy tính tăng giảm một chút liều lượng trong phương thuốc của
Phương đại phu, song Trần A Kiều nằm trên giường vẫn nóng hầm hập,
đành phải cho uống thuốc đã sắc từ lúc trước. Cũng may, mặc dù A
Kiều sốt đến mê man nhưng vẫn còn uống được thuốc mà không tốn quá
nhiều sức lực. Lưu Triệt chờ giây lát rồi thử xem nhiệt độ thân thể
A Kiều, thấy vẫn còn nóng rực, tức giận hỏi, “Tại sao vẫn chưa hạ
nhiệt?”
Đám ngự y sợ hãi, run như cầy sấy, viên ngự y đứng
đầu ấp úng đáp: “Để dược tính phát huy tác dụng cũng phải chờ mấy
canh giờ.”
Chuyện lớn như vậy tất nhiên làm Lưu Sơ tỉnh giấc,
mặc vội quần áo, đến đứng trước giường mẫu thân. Cô tỏ vẻ sợ hãi,
nhìn Lưu Triệt ngập ngừng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân không làm sao chứ?”
“Chắc là ban chiều vẫn chưa gội đầu nên giờ lại
toát mồ hôi”, Lưu Triệt nghĩ vậy, ngắm nhìn Lưu Sơ rồi ôn tồn bảo,
“Sơ Nhi, con về ngủ trước đi, mẫu thân ngày mai là khỏe thôi.”
“Con…” Lưu Sơ theo trực giác, không chịu nghe lời. Mạc
Sầu đứng bên thấy sắc mặt Lưu Triệt sa sầm, vội kéo cô ra. Nếu bệ
hạ nổi giận, cho dù thường ngày vẫn sủng ái Lưu Sơ nhất, thì cũng
khó bảo đảm dưới cơn thịnh nộ sẽ như thế nào.
Đến giữa giờ Sửu lại cho uống thuốc lần nữa thì
Trần A Kiều cuối cùng cũng hạ sốt, sờ tay vào da thịt cũng không
còn nóng lắm. Các ngự y thở phào một hơi nhìn bệ hạ phất tay bảo
bọn họ lui ra.
“A Kiều”, Lưu Triệt nhìn A Kiều đắm chìm trong giấc
ngủ sâu, thở dài nói: “Trẫm phải làm gì cho nàng đây?”
Trên giường, Trần A Kiều khẽ rên lên một tiếng, hơi
mở mắt ra. Lưu Triệt vội vàng ôm lấy nàng, hỏi, “Nàng nói gì vậy?”
A Kiều ở trong ngực y khẽ lẩm nhẩm, mơ màng nhìn y.
Ánh mắt Lưu Triệt sáng lên, nghe rõ ràng câu nàng
gọi là “Triệt.”
Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trở
về cung Trường Môn gặp lại y vẫn chưa bao giờ chủ động gọi là Triệt.
“Kiều Kiều”, y khẽ ôm lấy nàng, giọng ấm áp, ánh mắt hơi có vẻ suy
tư: “Năm xưa khi Cú Dung hầu từ biệt trước thềm rồng, nàng đích thân
đưa tiễn, lúc quay lại rất là cảm khái.”
“Cú Dung hầu?” Một lúc sau A Kiều mới có phản ứng,
“Là Lưu Đường.” Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,
khẽ gọi, “Nước.”
Lưu Triệt nhỏm dậy định gọi Lục Y mang trà vào,
không ngờ người nằm trong lòng lại níu tay kéo áo, lo lắng nói:
“Triệt Nhi, ở đây với thiếp, đừng bỏ đi.” Y hơi kinh ngạc, an ủi,
“Được rồi, ta sẽ không đi.” Y nghĩ tới vẻ kinh hoàng, lệ thuộc, u oán
trong đáy mắt nàng, liền cất tiếng gọi, “Dương Đắc Ý, mang nước vào
đây.”
A Kiều uống nước xong lại chìm vào giấc ngủ, nhờ
thế mà toát mồ hôi, đỡ hơn khá nhiều. Khi mặt trời đứng bóng, nàng
mới tỉnh dậy, lúc này đã thật sự tỉnh táo. Nàng nghe tiếng Dương
Đắc Ý ở phòng kế ngoài thấp giọng bẩm, “Bệ hạ, nương nương bị
bê