
hẽ, “Xin phiền chưởng quỹ đưa
ba thùng nước tắm mới đến đây cho chúng ta.”
Lưu Triệt ở phòng bên tắm rửa xong đi ra ngoài thì
thấy A Kiều đã xong trước, mái tóc còn chưa khô vương trên má trông
hết sức quyến rũ. Nàng đang ngồi ở mép giường, tay ôm đàn tỳ bà.
“Kiều Kiều muốn đánh đàn sao?”
“Đúng vậy.” Nàng nhìn sang, “Bệ hạ cũng đã lâu không
thổi địch rồi, chi bằng thổi một khúc hòa tấu với A Kiều nhé.”
Lưu Triệt không trả lời, vẫy tay bảo mang địch tới,
thử âm rồi nói, “Thổi bài gì đây?”
A Kiều thuận miệng đáp, “Người nói đi.”
Y suy nghĩ một chút rồi đề nghị, “Phong nhập tùng
nhé.”
A Kiều cúi xuống, gảy dây tấu nhẹ cung đàn. Nàng
nghe tiếng địch ở bên cạnh uyển chuyển, lúc đầu hơi cứng nhắc nhưng
dần thuần thục. Rõ ràng là một khúc vui tươi nhưng y thổi lên thì
luôn mang theo khí phách.
Phòng đối diện cũng có tiếng địch vang lên, so với
của Lưu Triệt thì kém về khí khái nhưng lại hơn về thuần thục, rất
hợp với ý nghĩa của bản thân khúc nhạc.
Lưu Triệt để địch xuống, ôm lấy nàng khẽ nói, “Kiều
Kiều thất thần mất rồi.”
“À.” Nàng tỉnh lại, hỏi, “Người tra xét thân phận
người đối diện chưa?”
“Chẳng qua là một nhân sĩ về nhà chịu tang mà thôi.”
Y không quan tâm lắm, định thân mật nhưng nàng cười né tránh, “Đừng,
còn chưa uống thuốc.”
Đi tuần thú bên ngoài, lại ở phòng trọ nên lịch
trình hơi rối loạn. Lưu Triệt than một tiếng, sai người mang thuốc tới
rồi nhìn A Kiều nhíu mày nhăn nhó uống thuốc. Vì không phải ở trong
cung, lại không biết gì về người sát vách nên phải kiềm chế không
ít. Nhưng cũng vì không phải ở trong cung đình hoa lệ đầy áp lực
không thở nổi nên A Kiều ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhắm mắt
hồi lâu, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, khẽ gọi, “Bệ hạ!” Người đàn
ông bên cạnh vẫn thở đều đều, không trả lời nàng.
Nàng mở mắt, ánh trăng soi tỏ chiếc màn tơ trên đỉnh
đầu. Chiếc màn mới trắng như tuyết, không được rộng rãi tinh xảo như
ở trong cung nhưng lại khiến nàng càng cảm thấy thân thiết. Đã lâu như
vậy nhưng nàng vẫn còn thích nhưng đồ vật giản dị trong sáng. Nếu
có thể mãi mãi được sống cuộc đời bình lặng hôm nay, không phải
chứng kiến những cảnh phân tranh khốc liệt thì tốt biết nhường nào.
Nhưng người đang ở bên cạnh nàng là ai chứ?
Nàng khẽ liếc mắt nhìn y, đôi môi chợt thì thầm tên
một người khác nhưng lại không bật ra, một người vừa gần gũi vừa xa
lạ.
Đuôi tóc vẫn còn ấm chưa khô, một trận gió nhẹ lùa
qua cửa sổ khiến chiếc rèm dịu dàng lay động.
Lưu Triệt ngủ đến nửa đêm, cảm giác trước ngực nóng
rực, tỉnh dậy, gọi: “Kiều Kiều, Kiều Kiều!” A Kiều nằm trong vòng
tay y khẽ đáp lời nhưng vẫn không mở mắt. Y vội vàng đưa tay sờ thử
trán nàng, thấy nóng hầm hập thì hoảng hốt gọi, “Người đâu!”
“Chủ nhân”, nội thị Tiểu Dung tiến vào, thắp đèn
dầu lên, nghe thấy giọng Lưu Triệt có vẻ lo lắng liền hỏi, “có
chuyện gì vậy?”
Ngọn đèn dầu soi sáng gian phòng. Lưu Triệt nhìn rõ
được mới biết A Kiều đang sốt cao, mặt mày tái nhợt nhưng vùng cổ
lại đỏ thẫm. Cho dù không hiểu về y học, y cũng biết sốt cao đến
mức độ này là cực kỳ nguy hiểm, nghiêm mặt sai bảo, “Ngươi đánh thức
mọi người dậy, đi mời các đại phu ở gần tới đây. Những người khác
về hành cung, gọi toàn bộ ngự y đi theo có mặt.”
Rất nhanh, cả nhà trọ thắp đèn sáng rực, người
người mặt mũi nặng nề đi qua đi lại khắp hành lang. Dương Đắc Ý đánh
thức chưởng quỹ nhà trọ đang ngủ say sưa, hỏi kỹ chỗ ở của đại phu
gần nhất rồi lập tức cử người đi mời. Lão đại phu đáng thương vừa
bị mời tới còn chưa kịp hết kinh hãi, trông thấy A Kiều nằm trên
giường giật mình kêu lên một tiếng, không kịp tức giận mà vội vàng
bắt mạch, cặp mày nhíu chặt. Lưu Triệt đã hơi có vẻ lo lắng, nhìn
thấy sắc mặt lão đại phu như thế liền trầm giọng hỏi, “Bệnh tình
nội tử thế nào?”
“Thứ cho lão phu nói thẳng.” Lão đại phu vuốt vuốt
chòm râu, nói: “Tôn phu nhân vốn sức khỏe đã yếu, chắc rằng từ trước
đã từng không chỉ một lần bị tổn thương nặng nề phải không?”
Lưu Triệt nhớ từ chuyện A Kiều đã từng bị đao chém
cho tới hai lần sinh đẻ thì sầm mặt gật đầu.
“Chính là thế đó. Phu nhân đã bị thương tới căn cốt,
lần này lại bị lạnh nên gió độc thừa dịp cơ thể trống rỗng xâm
nhập vào, phát bệnh hết sức nặng nề, không thể tránh được.” Đại phu
cân nhắc rồi bảo: “Ta kê phương thuốc, cho phu nhân uống ngay lập tức
thì mới có thể giải bệnh. Có điê