
công đã thế chỗ của loại trà trước đây trên khắp đất nước
Đại Hán. Loại trà chưởng quỹ lấy ra chiêu đãi bọn họ đã là cực
phẩm trong dân gian. Tuy đối với A Kiều thì vẫn chưa là gì cả nhưng
loại thường uống ở nhà thuở nhỏ thì cũng chỉ như vậy mà thôi. A
Kiều thầm thở dài một tiếng, tự biết bản thân đã quen với cuộc
sống xa hoa lãng phí trong hoàng cung nên ngày càng xa cách cuộc sống
trước đây.
Cua ở sông Phần có chút khác với cua của những
nhánh sông con còn lại của sông mẹ Trường Giang, thân hình to hơn nhưng
chân lại bé hơn, một giỏ chứa được khoảng chừng trăm con. Lúc này
đang là cuối tháng Tám theo lịch thời Hán, cua có mùi vị ngon nhất.
A Kiều chọn lấy ba, bốn mươi con cua cái còn thả hết cua đực. Nàng
mượn phòng bếp của nhà trọ, bóc bỏ mai, chân càng và yếm cua, dùng
lửa mạnh nướng chín rồi sắp lên khay.
Các đầu bếp trợn mắt há mồm quan sát, không một ai
biết là có thể ăn cua theo cách này. Lưu Sơ đứng bên xem, thấy cua vừa
chín tới mùi thơm nức mũi thì không nhịn được đã định ăn vụng một
con nhưng nhìn khay cua thì lại không biết ăn như thế nào, đành ngước
lên nhìn A Kiều vẻ chờ đợi. A Kiều bật cười, nói, “Thì cứ chấm vào
mà ăn thôi.” Nàng lấy gừng, hành và dấm pha với nước dùng, bóc vỏ
cua làm mẫu, chấm vào nước chấm rồi đút cho Lưu Sơ.
Lưu Sơ ăn thử, cảm thấy miếng thịt cua trong miệng vô
cùng non mềm thì cực kỳ thích thú, thốt lên khen, “Ngon quá!”
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý phụng lệnh Lưu Triệt tới tìm
A Kiều, thấy hai mẹ con nàng đang ăn cua trong bếp thì vội giục, “Chủ
nhân đợi lâu rồi.”
Lưu Sơ trừng mắt nhìn, chợt nhớ rằng phụ hoàng còn
đang đợi ở ngoài đại đường liền cúi đầu có vẻ áy náy. A Kiều dỗ
dành, “Chúng ta quay lên nào.”
Cua rất ngon nhưng Lưu Triệt thấy vẫn nguyên hình nên
chỉ dám lấy đũa lật qua lật lại, hỏi giọng nghi ngờ, “Thứ này có
thể ăn được thật sao?”
Những người khác trên đại đường cũng đều ngửi thấy
mùi thơm, nhưng vẫn không nghĩ rằng những con cua thường ngày nhìn thấy
khắp nơi trong thành lại có thể nướng lên ăn được nên cùng lắng tai
nghe đáp án.
“Người có thể không ăn cũng được”, A Kiều thản nhiên
đáp rồi túm lấy tay Lưu Sơ nói, “Cua tính hàn, sức khỏe Tảo Tảo
không tốt nên không được ăn nhiều.”
“Con không chịu”, Lưu Sơ chu môi, “Ăn ngon vậy mà.”
Lưu Triệt biết rằng con gái được mẹ nuôi dưỡng từ
thuở nhỏ nên rất kén ăn, không khỏi động lòng hiếu kỳ, ra dấu bảo
Dương Đắc Ý gỡ cho một con cua. Y nghe thấy A Kiều cười phì một tiếng
nhưng vẫn học nàng chấm nước chấm, vừa nếm thử một miếng liền
nhướng mày, quả nhiên là ngon vô cùng.
“Được rồi”, A Kiều nói, “Con chỉ được ăn thêm một con
nữa, nhiều hơn là không được.”
“Ứ”. Lưu Sơ khẽ làu bàu, “Mẫu thân làm nhiều như vậy
để làm gì? Chẳng lẽ người và phụ… phụ thân đại nhân ăn hết cả hay
sao?”
A Kiều hơi gắt, “Mẫu thân có mang cho người khác cũng
không để con ăn thêm nữa.”
“Dương Tam”, nàng xoay người lại gọi.
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý khom lưng đáp.
“Cua còn dư, ngươi và những người cùng đi mỗi người
một con, còn lại thì mang mời mỗi bàn một con. Phải rồi”, nàng nhìn
lên căn phòng hảo hạng trên lầu hai, nói, “Mang một con đến mời vị
tiên sinh trên phòng hảo hạng kia nữa.” Dương Đắc Ý khom người vâng dạ,
chỉ mỗi mình Lưu Sơ giận dỗi quay lưng.
Mọi người tạ ơn, thận trọng nếm thử theo cách vừa
chứng kiến rồi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ đến kinh ngạc. Căn phòng hảo
hạng trên lầu hai không mở cửa, chỉ vang lên tiếng đàn tựa như thay
lời chào hỏi.
[1'> Câu thơ thứ ba trong bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục.
Đến tối, chưởng quỹ Tiền Lai tới cầu kiến, “Phu
nhân, đầu bếp của bản điếm đã thấy cách người nấu cua, tự thấy
cũng có thể làm được. Chỉ không biết…?”
Nàng mỉm cười, nghe giọng điệu cũng đoán được ý
của ông ta, “Mặc dù nhà ta cũng có một tửu lâu nhưng ở cách đây khá
xa, chưởng quỹ muốn dùng cách này cũng không sao.”
Tiền Lai cực kỳ vui mừng, “Nếu như thế thì xin đa tạ
phu nhân. Để báo đáp lòng khảng khái của phu nhân, chi tiêu của cả gia
đình phu nhân cứ để bản điếm…”
“Phu quân nhà ta yêu cầu vật dụng rất cao”, A Kiều
điềm nhiên nói, “Mặc dù nấu cua cho lợi nhuận khả quan nhưng trong
thời gian ngắn cũng khó có thể bù đắp nổi nên không làm khó dễ
chưởng quỹ. Chỉ xin chưởng quỹ quan tâm đến chúng ta nhiều hơn là
được rồi.”
Tiền Lai nhớ rằng người nhà này xa hoa lãng phí,
lúng túng cười đáp, “Điều đó thì tất nhiên rồi.”
“Như vậy”, nàng cười k