
̀i nói, “Bản điếm là nhà trọ tốt nhất
thành Lâm Phần, mấy vị khách quan muốn ở trọ thì xin mời đi theo ta.”
Lão rất tự tin vì bàn ghế đồ đạc trong nhà trọ
đều trên mức thông dụng ở các nhà giàu hạng trung của Đại Hán, nhưng
khi thấy người đàn ông áo đen vẫn khẽ nhíu mày liền thầm giật mình,
biết người này vô cùng giàu sang.
Lưu Triệt nhìn sang thấy A Kiều và Lưu Sơ đang khá
hào hứng nên cũng không nói gì, gật đầu, “Ta bao hết toàn bộ số
phòng hảo hạng.”
“À”, chưởng quỹ Tiền Lai quá sức vui mừng nhưng vẫn
còn do dự nói, “Bản điếm có bảy phòng hảo hạng nhưng một phòng đã
có người ở rồi.”
“Thì lấy hết sáu phòng kia vậy”, Trần A Kiều ngẩng
đầu, nói chặn ngang ý định đuổi người của Dương Đắc Ý, “Hãy thu dọn
ba gian phòng hảo hạng trước đã.” Nàng thăm dò sắc mặt của Lưu Triệt
rồi nói tiếp, “Tất cả chăn gối đều phải mới. Không cần lo về chuyện
tiền phòng.” Nàng phất tay, tùy tùng đi theo liền móc ra một xâu
tiền, nói, “Phàm là đồ ăn mặc và vật dụng đều phải theo tiêu chuẩn
tốt nhất, sẽ không thiếu tiền phòng của ngươi.”
Chưởng quỹ Tiền Lai kinh hãi, gập người cung kính,
“Ta biết rồi, để ta đi chuẩn bị.”
Tiền trả đầy đủ nên chưởng quỹ cũng hành động rất
dứt khoát, rất nhanh đã có tiểu nhị bước tới, “Phòng chữ Thiên số
một và số hai đã được thu dọn xong. Xin mời khách quan đi theo tôi.”
Đi xe ngựa suốt cả ngày nên Lưu Sơ đã mệt mỏi, từ
nãy đến giờ là cố gắng gượng, lúc này thu xếp xong liền được Mạc
Sầu dẫn đến phòng số hai, thoáng chốc đã ngủ say. Trong lòng A Kiều
chợt dâng lên niềm hưng phấn, thật giống như cảm giác mỗi lần lén
trốn nhà ra ngoài chơi với bạn bè khi nàng còn thơ bé, thứ cảm giác
này giờ đây đâu dễ tìm lại được. Nàng tựa vào cửa sổ phòng khách
ngắm nhìn đường phố tấp nập phía dưới đang vọng lên những tiếng rao
hàng bằng khẩu âm đặc trưng của vùng Sơn Tây.
“Kiều Kiều thích ồn ào như vậy sao?” Lưu Triệt sau
khi được cung nữ hầu rửa mặt xong thì nhẹ bước đến gần đứng ở sau
lưng nàng.
“Vâng.” Nàng không nhịn được cười nói, “Ở trong cung
đã lâu, giờ nghe lại những âm thanh này thì thấy như từ trên mây trở
lại trần gian, không thể chân thực hơn được nữa.”
Y ngắm nhìn vẻ mặt hoan hỉ của nàng, “Nhưng trong
nhân gian lại không biết có bao nhiêu người ngày đêm mong mỏi có thể
tìm được đường dẫn lên trời xanh.”
Nàng bình thản, “Chẳng qua là thấy lạ mà thôi. Bệ
hạ thấy mình trị nước bình yên, con dân thái hòa thì mất hứng sao?”
Hỏi xong, nàng chăm chú quan sát nét mặt y, cố tìm một nét không vui
nhưng lại chỉ thấy toát lên vẻ nhu hòa, “Đã ở bên ngoài thì đừng
xưng hô theo nghi lễ trong cung nữa. Kiều Kiều hãy gọi là Triệt Nhi
giống như trước đây có hơn không?”
“Thiếp không dám.” Nàng lắc đầu, “Để cho người ngoài
nghe thấy gọi tên húy của thánh thượng thì chẳng phải loạn hết sao.”
Trên hành lang bằng gỗ bên ngoài cửa vang lên những
tiếng chân bước lẹt xẹt. Tiểu nhị gõ cửa, nói, “Khách quan, mời
dùng trà.” Gã bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Dương Đắc Ý biến sắc mặt, liền cùng thị vệ lao vọt
ra hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì”, Tiểu nhị bị dọa đến phát sợ,
ngập ngừng đáp. Gã tò mò nhìn về hướng bên trong phòng, không biết
đôi vợ chồng ở tại phòng số một kia rốt cuộc có thân phận gì.
“Chẳng qua là một con cua mà thôi.”
Gã mang nước trà vào trong phòng, đặt lên trên bàn
rồi xoay người lại nhặt con cua lên, “Khách quan là người vùng ngoài
nên không biết, bờ sông Phần của chúng tôi cứ đến mùa thu là có cua
bò ra nên thường xuyên có thể trông thấy.”
Dương Đắc Ý giẫm chân, chỉ là một con cua, cớ gì
lại khiến phải ngạc nhiên như thế. Trong gian phòng hảo hạng ở đối
diện vang lên tiếng cười rồi đóng cửa lại.
“Ồ!” A Kiều nhìn thấy con cua béo vàng trong tay tiểu
nhị thì chợt nảy ra ý, “Tiểu nhị ca, có thể bắt một giỏ cua mang
về đây cho ta được không?”
“Bờ sông Phần có nhiều cua nhưng chẳng ai thèm bắt
vì không đáng tiền”, Tiểu nhị nghi hoặc nhìn A Kiều và hỏi, “Phu nhân
muốn bắt cua làm gì?”
Nàng chỉ cười, “Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết.”
Dương Đắc Ý thử độc rồi rót cho Lưu Triệt và A Kiều
mỗi người một chén trà, thở dài, “Chủ nhân, phu nhân, thật ra thì
trà trong cung ngon hơn trà này nhiều, tội gì phải mất công ra tận bên
ngoài như thế này chứ?”
A Kiều nhấp thử một ngụm. Sau khi nàng và Tang Hoằng
Dương đưa kỹ thuật chế trà vào kinh doanh thì chỉ trong vài năm, trà
sao thủ