
̣ng cho Trần nương
nương. Mấy hôm trước Trần nương nương đã chuyển vào điện Trường Môn
của cung Kiến Chương. Tôi còn nghe nói rằng tất cả phi tần đều ở
trong cung Vị Ương, bởi vậy mà trong cung Kiến Chương chỉ có một mình
Trần nương nương. Các người thử ngẫm mà xem ân sủng của bệ hạ đối
với Trần nương nương sâu đậm đến mức nào.”
Các cung nữ vừa mới xa nhà xa quê vào cung nghe vậy
đều không nhịn được nghĩ đến phong thái của Trần nương nương danh chấn
kinh thành, hồi lâu sau mới có người lên tiếng, “Tôi nghe nói cũng vì
cung Kiến Chương mới xây xong nên chúng ta mới được tuyển vào làm cung
nữ đấy.” Không biết ai sẽ có phúc khí có thể được hầu hạ Trần
nương nương đây.
“Nhưng mà”, một giọng thì thào, “tôi từng nghe nói
rằng có một khoảng thời gian bệ hạ đã chán ghét ruồng bỏ Trần
hoàng hậu, trục xuất người và lập một vị ca cơ làm hoàng hậu. Chỗ
mà Trần hoàng hậu ở sau khi bị trục xuất gọi là cung Trường Môn.”
Đám cung nữ im lặng hồi lâu rồi đồng thanh nói, “Nói
mò.” Vệ Tử Phu sớm đã thành một khối đất vàng còn Trần nương nương
vẫn được Thánh thượng cực kỳ sủng ái, bên nào nhẹ bên nào nặng thì
chẳng cần nhìn cũng biết.
“Điều này cũng có thể là thực”, có người lại nói,
“Cái gì thuộc về ai đã do trời định. Người khác muốn đoạt cũng
đoạt không được.”
“Đám lười biếng này”, một vị cô cô dạy dỗ cung nữ
đi ngang qua, nghe thấy tiếng trò chuyện liền bước vào, “đã trễ thế
rồi còn chưa chịu nghỉ ngơi, học tập chưa đủ vất vả sao?”
Đám cung nữ vội vàng im bặt rồi nằm xuống nhưng cô
cô vẫn không buông tha, “Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì? Nếu không
nói cho ta thì ngày mai ta sẽ không tha.”
“Ngươi nói mau”, bà tiện tay chỉ một cung nữ. Người cung
nữ này lại hồn nhiên, “Chúng tôi đang nói chuyện Trần nương nương thật
hạnh phúc.”
Đám cung nữ đều sợ đến tái mặt, len lén nhìn cô cô
nhưng lại thấy bà tỏ nét mặt dịu dàng, khẽ bật cười, “Các ngươi đã
biết được những gì nào?”
Cung nữ kia liền bạo gan, “Cô cô, người ở trong cung
đã lâu chắc đã từng được gặp Trần nương nương, nương nương thật sự
đẹp lắm phải không?”
“Đúng là đám các ngươi chẳng biết gì cả”, cô cô
cười nói, “Lúc Trần nương nương vừa mới bị trục xuất về cung Trường
Môn thì cô cô đây còn chưa tiến cung. Những năm nay người chuyển về
điện Ngọc Đường thì cô cô đứng trong nội cung có mấy lần được trông
thấy từ xa, quả nhiên là mặt mày như vẽ… Kỳ thật”, bà bỗng chuyển
giọng, “các ngươi nhìn Công chúa Duyệt Trữ thì biết, người sinh ra con
gái xinh đẹp như vậy có thể tầm thường được sao?”
Lúc đó Trần A Kiều đang đánh cờ với Lưu Triệt tại
điện Trường Môn. Đối với cờ vây, nàng tự nhận trình độ của mình
không cao, tuy những năm qua có tập luyện nên trình độ đã hơn trước đây
nhưng vẫn không thể là đối thủ của Lưu Triệt chơi cờ từ nhỏ. Nàng
đánh cờ với y thì mười trận thua đến chín nhưng Lưu Triệt chỉ si mê
ngắm nhìn dung nhan của nàng, cờ chưa tới chung cuộc đã hôn lên môi
rồi nhẹ nhàng bế nàng lên giường. Nàng chế giễu, “Trận này cũng
không thể coi như người thắng.”
“Chờ một lát lại tiếp tục”, Lưu Triệt nào có để
tâm đến ván cờ, chỉ thuận miệng nói, “Kiều Kiều thắng làm sao
được.” Nụ cười nàng hơi sững lại, thầm nghĩ lần sau nhất định phải
hất bàn cờ đi. Nhưng rất nhanh nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ
đến chuyện gì. Ân ái qua đi, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng nghe tiếng y
gọi tên mình thì cũng mơ màng đáp lại.
“Kiều Kiều, nàng còn nhớ không”, y thì thầm, “Ngày
ấy cũng ở Trường Môn này, chúng ta chơi cờ năm quân…” Y cúi đầu nhìn
xuống đã thấy nàng nhắm mắt, nhịp thở đều đặn, đi vào giấc ngủ từ
khi nào. Ánh mắt y sáng lên, nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài một hơi,
khẽ vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nàng. Những chuyện
năm xưa giờ đã quá xa xăm.
Kinh Thi từng viết tháng Bảy đổ lửa. Mãi đến cuối
tháng Bảy thì cái nóng trong thành Trường An mới dần lui, đi lại
trong cung Kiến Chương dường như đã cảm giác thấy hơi thở mùa thu sắp
tới. Tất cả các đại quan trong kinh thành đều đang chuẩn bị những
việc liên quan tới chuyến bệ hạ tuần du sông Phần. Trong thời gian bệ
hạ tuần du cũng là lần đầu tiên Hoàng tử trưởng Lưu Mạch với thân
phận thái tử ở lại Trường An giám sát việc nước.
“Không biết”, Mạc Ưu và Mạc Sầu vừa sắp xếp hành
trang cho Trần A Kiều vừa nhìn nhau vẻ lo âu, “Thái tử điện hạ có
thể làm được không?”
A Kiều đang đọc sách bên cạnh, nghe vậy buồn