
át hiện khi bản thân còn ở ngưỡng
cửa trưởng thành thì người ấy đã thành thục. Trong những ngày tháng
ở đất Tề, cậu có nghe nói đến chuyện người phụ nữ ở điện Ngọc
Đường kia cho đứa con trai duy nhất của nàng vượt qua đại mạc đi sứ
Thân Độc. Khi đó cậu rất kinh ngạc, chuyện đó thật sự ngoài sức
tưởng tượng của cậu. Nhưng, quả là đi xa làm cho con người kiên cường
nhanh hơn bất kỳ danh sư nào dạy bảo. Bản thân cậu chỉ là bông hoa ở
cung Vị Ương được mẫu thân nuông chiều, lần đầu tiên nếm trải gió mưa
thì lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Tháng Sáu năm Nguyên Đỉnh thứ tư, cung Kiến Chương
được xây xong, hết tròn ba năm. Hôm đó ở điện Ngọc Đường Lưu Triệt
rất vui, nói, “Kiều Kiều có rảnh rỗi thì sang đó xem. Nàng chắc
chắn sẽ vui thích.”
Trần A Kiều không để ý, chỉ nói, “Lần này chọn cung
nữ mới, nhân tiện cho những cung nữ lớn tuổi trong cung Vị Ương về
nhà. Nếu trong cung quá nhiều cung nữ lớn tuổi thì sẽ tăng thêm oán
khí, cuối cùng tổn hại đến thiên hòa.”
“Những chuyện này cứ giao cho Kiều Kiều vậy.” Lưu
Triệt đang có tâm trạng tốt, lại không phải là việc gì lớn nên thuận
miệng đồng ý.
Trần A Kiều mời Kiến Chương lệnh đến hỏi, “Cung Kiến
Chương có bao nhiêu điện phủ?”
Kiến Chương lệnh cung kính bẩm, “Cung Kiến Chương có
mười ba ngôi ngoại điện, bốn mươi chín ngôi nội điện. Bệ hạ đã có
lệnh đặc biệt chuyển cung Trường Môn thành điện Trường Môn, là điện
chính trong các nội điện, lại dùng vôi cát trát tường, tất cả đều
làm như Trung cung.”
A Kiều cảm thấy rất bất ngờ, hỏi lại, “Thật không?”
Đến tối, Lưu Triệt từ điện Tuyên Thất trở về, trông
thấy bộ dạng buồn bã của nàng bèn triệu Lục Y tới hỏi, “Chủ nhân
của ngươi có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay nương nương triệu kiến Kiến Chương lệnh tới
hỏi chuyện, sau đó tâm trạng thì cứ u uất như vậy”, Lục Y cung kính
bẩm báo.
Lưu Triệt hiểu ngay, vẫy tay bảo Lục Y lui ra. Y chắp
tay thong thả bước vào, hắng giọng, “Thuở thiếu niên, trẫm đã từng
ước hẹn rằng nếu thành thân được với Kiều Kiều thì sẽ xây lầu vàng
cho nàng ở. Kiều Kiều còn nhớ chăng?”
Nàng ừ hữ không đáp, tất nhiên trong nàng nhớ mãi
lời hứa ngọt ngào đó nhưng khắc sâu hơn lại là cơn gió lạnh thấu
xương thổi xuyên qua phòng khi lời hứa đổ vỡ tan tành, nhìn xa xăm vô
tận vẫn chỉ thấy đau khổ tuyệt vọng không bờ bến.
“Nàng không muốn về điện Tiêu Phòng cũng không sao,
trẫm đã xây điện Kiến Chương cho nàng.” Y nhìn thẳng vào mắt nàng,
phát hiện thấy vẻ mặt nàng có chuyển biến rất nhỏ liền bịt kín
mắt nàng không cho suy nghĩ, hôn thật sâu lên môi nàng, thầm thì ước
hẹn, “Lần này trẫm đảm bảo rằng Kiến Chương sẽ không sụp đổ.”
Nàng khẽ lách người tránh ra. Lời thề lầu vàng rốt
cuộc có mấy phần giả dối, mấy phần thật lòng, lâu như vậy rồi thì
khó có thể kiểm chứng nổi. Đã bao nhiêu năm làm vợ làm chồng, nàng
thấy đối với người đàn ông bên cạnh này khi càng hiểu rõ lại càng
mê hoặc. Nàng đi cùng y qua hết cả thời niên thiếu, nàng đã chứng
kiến hầu như hết thảy cuộc đời của y, nàng tự cho bản thân đã hiểu
rất rõ. Nhưng khi gần trong tấc gang nàng lại phát hiện rằng thật ra
bản thân không hề hiểu y.
Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu cho tới bây giờ đã là
mười năm rồi. Nàng cho là với tính có mới nới cũ, có trăng quên đèn
thì y sẽ không chịu được nàng quá lâu, nhưng y lại chịu ở bên nàng
hơn mười năm. Tuy rằng mười năm đó chỉ bằng mặt mà không bằng lòng
nhưng lâu dần thì việc có y bên cạnh tựa hồ cũng thành một thói
quen. Hồi năm Lý Nghiên xuất hiện, cô ta trẻ trung như vậy, xinh đẹp như
vậy, nàng thật sự đã cho rằng y sẽ bỏ nàng. Tuy nàng không quá đau
buồn nhưng cuối cùng khi y lựa chọn ở lại với nàng, nàng lại cũng
không quá vui mừng. Từ đó về sau, giữa hai người mới có được một
chút lòng tin. Khi nàng mất đứa con ở Thượng Lâm Uyển thì khoảng
cách với y lại gần thêm, sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào y. Dựa
dẫm nhưng vẫn đồng thời đề phòng, đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng
chẳng rõ nếu bây giờ y bỏ nàng thì người không chịu được là y hay
là nàng?
“Thật ra”, nàng cúi đầu, “Người không cần phải như
vậy.” Tâm hồn nàng đã dần bình lặng, nếu không phát sinh biến động
thì cuộc đời này sẽ cứ thế thôi. Nhưng nếu phát sinh biến động thì
nàng vẫn sẽ rời đi, dù có quyến luyến, có quay đầu nhìn lại nhưng
cuối cùng vẫn nhất quyết rời đi.
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng qua vẻ lo lắng mơ hồ, “Trẫm
vui mừng thấy nh