
́
thể tránh được mối khuất nhục bị thiến?
Lúc còn trẻ nàng đọc Sử ký thì luôn trầm trồ tán
thưởng những chuyện trước thời Hán Vũ Đế, duy chỉ khi chép chuyện
đương triều thì Tư Mã Thiên khó tránh khỏi tỵ hiềm. Cho dù là chuyện
ông ta tán dương họ Lý, công kích họ Vệ hay là phê phán thẳng thắn
Hán Vũ Đế đều khiến người ta có cảm giác trả thù cá nhân. Sử ký
có tất cả mười hai tập, chỉ thiếu duy nhất tập về Hán Vũ Đế, quả
thật là đáng tiếc. Hiện giờ nàng thật sự chờ mong có một bản ký mới
và hoàn chỉnh về Hán Vũ Đế.
“A Thiên”, Đông Phương Sóc hỏi Tư Mã Thiên còn đang
nhìn hút theo bóng Trần A Kiều, “làm sao vậy?”
Tư Mã Thiên bừng tỉnh, “Trần nương nương quả là khác
với tưởng tượng của ta!”
“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nương
nương ta liền cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnh
là điều may mắn.”
“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể được
sủng hạnh trở lại sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềm
nghi là quyến rũ mê hoặc quân vương.”
“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sách
sử.”
“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông,
lịch sử hào hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong hay
không.”
Qua cửa Tư Mã phía tây cung Vị Ương trở lại điện
Ngọc Đường thì phải đi qua điện Thừa Hoa của Hình khinh nga. Trần A
Kiều ngồi trong long xa, nghe tiếng đàn ai oán vẳng ra từ điện Thừa
Hoa liền than khẽ: “Đánh mất thánh ân ngồi điện cũ, quay đầu nhớ mãi
tiếng đàn buông.”
“Nương nương”, Lục Y nghe không rõ, bèn hỏi, “Người
vừa nói gì vậy?”
“Không có gì”, A Kiều hỏi lại, “Lục Y, cung Kiến
Chương sắp xây xong chưa?”
“Cũng sắp rồi”, Lục Y đáp, “Tính ra cũng tròn ba
năm. Thành Liệt nói rằng bệ hạ ra lệnh không sợ tốn kém, chỉ cần
tinh xảo đẹp đẽ.”
“Như vậy”, Trần A Kiều gõ gõ vào song cửa, “khi xây
xong cung thì chắc phải tuyển cung nữ, nếu có thể cho một số cung nữ
lớn tuổi của cung Vị Ương ra ngoài thì cũng coi như là một chuyện
công đức.”
Sang xuân, qua tháng Ba là lễ trăm ngày của Đông Phương
Mi. Bấm tay tính ra đã tròn ba năm Công chúa Chư Ấp để tang. Một hôm,
Trần A Kiều lệnh xuống bảo mời Công chúa Chư Ấp đến điện Ngọc
Đường. Lúc Lưu Thanh tới, nhìn xuyên qua bức rèm che thấy Trần A Kiều
ngồi trên điện Ngọc Đường trang nhã phồn hoa với vẻ mặt thanh thản
thì nắm tay bất giác siết chặt trong ống áo rộng.
“Nương nương”, Mạc Thất vén rèm bước vào bẩm, “Công
chúa Chư Ấp đã đến rồi.”
“Lưu Thanh ra mắt nương nương”, cô khẽ quỳ gối. Những
năm gần đây, sau khi mẫu hậu mất, cô đã học được cách kiềm chế nên
lúc này mới có thể thi lễ đúng phép tắc với Trần A Kiều khiến ngay
cả bản thân cũng phải cảm thán.
“Đứng lên đi!” Người phụ nữ ngồi trên ghế chủ tọa
ngẩng đầu, nét mặt nhu hòa, trông vẫn còn rất trẻ. Ngược lại, cô
nhớ rõ trước khi mẫu hậu mất thì khóe mắt của người đã có những
vết rạn chân chim mờ mờ.
A Kiều hơi nhếch miệng, biết rằng sự ngăn cách giữa
nàng với người của Vệ gia bằng cả sự vinh nhục của gia tộc, bằng
cái chết của Vệ Tử Phu nên vĩnh viễn không thể chung sống hòa bình
với nhau. Đã vậy gặp chẳng bằng không gặp, gần gũi chẳng bằng sơ giao,
nếu đã không thoải mái với nhau thì một dao chặt đứt cho xong. Nàng
liền hỏi, “Chắc hẳn Công chúa Chư Ấp đã rõ rằng hết tháng này thì
ngươi đã trọn kỳ để tang, bản thân ngươi cũng đã mười tám tuổi, qua
tuổi thành thân một chút rồi nên ý của ta là nên sớm xuất giá. Ngươi
đã có ai hợp ý chưa?”
Lưu Thanh khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa nhị tỷ Lưu
Vân trước khi lên đường tới Thượng Lâm Uyển nhận tội với phụ hoàng
đã từng cầu xin với mẫu hậu rằng nếu như có một ngày cô xuất giá
thì hãy để cho cô được lựa chọn theo ý mình. Trần A Kiều là người
kỹ tính, chắc sẽ không vì bị lôi kéo vào việc tranh đấu gì đó mà
buộc người muội muội cuối cùng phải bước vào cuộc sống khổ hạnh
giống như hai người tỷ tỷ. Mẫu hậu đến phút chót vẫn không đáp ứng.
Thật ra dù có đáp ứng thì cũng thay đổi được điều gì chứ? Mẫu hậu
đã chết rồi. Mẫu hậu đã tự vẫn ở điện Tiêu Phòng để cho bốn chị
em bọn họ có thể sinh tồn bình yên trong cung điện này. Từ khoảnh
khắc đó, cô đã không còn khả năng có được hạnh phúc. Cuối cùng cô
lựa chọn bước theo lối mòn của hai tỷ tỷ, hợp lại thành một con
đường bình yên vì đệ đệ của mình.
“Nương nương”, cô cúi đầu, “Ta thích con thứ Thạch
Triệt của Nội sử Thạch đại nhân.”