
ào điện Kim Hoa. Cung nhân vừa chào chính là một trong
số đó.
Lục Y hỏi, “Công chúa của các ngươi đâu?”
“Công chúa biết hôm nay sẽ dọn dẹp, ngại trong điện
bụi bặm nên ra ngự hoa viên rồi, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt
của cô cô”, cung nhân bẩm.
Lục Y gật đầu, nhớ lời Trần nương nương đã dặn liền
hỏi, “Công chúa gần đây có chuyện gì đặc biệt không?”
“Cũng không có”, cung nhân suy nghĩ một chút rồi nói,
“nhưng mấy hôm trước Tề vương có gửi thư về, Công chúa đọc xong thì
khóc suốt một đêm.”
Lục Y nhìn quanh điện Kim Hoa, không phát hiện thấy
điều gì khác thường liền đi ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong, cô bẩm
báo với A Kiều. A Kiều suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Va vấp
một lần thì sẽ khôn ngoan hơn. Chuyện năm Nguyên Đỉnh đầu tiên đủ để
răn dạy bọn họ, phàm là Lưu Thanh còn chút thông minh thì chắc sẽ
không làm loạn nữa.”
Chẳng mấy chốc đã đến năm mới, yến tiệc của cung
Vị Ương theo thông lệ được tổ chức trên đài Bách Lương, ca múa mừng
cảnh thái bình. Trần A Kiều ngồi ở bên cạnh Lưu Triệt, nhìn các phi
tần quanh năm khó gặp mặt quân vương đang ngồi trên đài, lòng chợt
thấy buồn. Nhưng cho dù buồn nàng cũng không thể đẩy Lưu Triệt vào
vòng tay người khác. Nhã nhạc cung đình hôm nay do nhạc sư Lý Diên Niên
giỏi nhất của Nhạc phủ biểu diễn.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt ở bên cạnh thấy nàng ngơ ngẩn
thì khẽ gọi.
Nàng mỉm cười đáp, “Không có gì.” Đang định cáo từ
trở về điện thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo ở phía
dưới, “Phụ hoàng, hôm nay là tất niên, Thanh Nhi đã học một điệu múa
đặc biệt để chúc mừng Đại Hán ta trị yên thiên hạ, chúc phụ hoàng
vạn thọ vô cương.”
Nàng đã mấy năm không gặp Lưu Thanh, hôm nay nhìn cô
súng sính thướt tha từ trong đám người bước ra, sau khi trưởng thành
thì càng thêm giống như người con gái kia lúc phô bày tuổi hoa đẹp
nhất.
Lưu Triệt khá bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Nếu như
thế thì Chư Ấp hãy múa đi!”
Năm xưa Vệ Tử Phu nhờ ca múa mà được sủng hạnh. Ba
cô gái được thừa hưởng dáng vẻ của nàng ta nên thân thể cũng mềm
mại. Chỉ là Lưu Thanh ngày xưa được sủng ái vô hạn nên không chịu nỗ
lực tập luyện, hôm nay cố ý muốn làm cho Lưu Triệt mềm lòng nên nhảy
múa dập dờn đẹp mắt. Lưu Triệt bất giác động tâm, quay sang nhìn A
Kiều, thấy nàng cúi đầu, nét mặt lơ đãng. A Kiều không biết nhưng Lưu
Triệt vẫn còn nhớ rõ. Nhiều năm trước, khi Vệ Tử Phu vẫn còn sống,
đang giữa độ tuổi hoa đã nhảy múa một vũ điệu mừng xuân ở phủ Bình
Dương hầu, giành được tình cảm của Lưu Triệt. Sau đó là một cuộc bể
dâu, nhưng Vệ Tử Phu cũng đã chết rồi. Người đã chết thì mọi việc
đều chấm dứt. Lưu Triệt không nén nổi nỗi buồn bã trong lòng. Trần A
Kiều trông thấy liền nắm tay gọi khẽ, “Bệ hạ, A Kiều mệt rồi, xin
phép về điện Ngọc Đường nghỉ ngơi trước.”
Các phi tần ở dưới đài thoáng xôn xao. Những năm qua
Trần nương nương độc chiếm hết mọi ân sủng nên họ vốn không còn trông
mong gì. Nhưng nếu Trần nương nương rời khỏi đây thì những người còn
lại cần dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho bệ hạ vui vẻ. Phải
biết rằng hôm nay là ngày khởi đầu của năm mới, chỉ riêng việc có
thể giành được ân sủng của bệ hạ vào ngày đầu năm đã là vinh hạnh
lớn nhất ở cung Vị Ương. Lưu Mạch đội mũ thái tử ngồi dưới đài khẽ
nhếch miệng. Cung Vị Ương quả thật vĩnh viễn không bao giờ yên tĩnh,
mẫu thân vẫn chẳng thể thích ứng.
Hiếm có mùa đông nào ít tuyết như hôm nay. Đã sang
năm mới nhưng trời đêm vẫn còn trong trẻo. Nàng ngồi trong cung xa ấm
áp, mơ hồ cảm thấy có một làn gió lạnh thấu xương không biết từ đâu
thổi vào. Từ sau lần đẻ non năm đó, cơ thể nàng trở nên sợ lạnh.
Nàng luôn nhớ về cung Trường Môn quen thuộc đã bị Lưu Triệt thu hồi
để xây cung Kiến Chương. Mặc dù Ngọc Đường cũng tốt nhưng vào mùa
đông thì hàng ngày vẫn phải đốt lửa, tóm lại vẫn không bằng Trường
Môn.
“Đám nô tài đó thật là vô dụng”, trở về điện Ngọc
Đường, cho đám người hầu lui xong thì Lục Y mới giận dữ, “Ngay cả
chuyện Công chúa Chư Ấp gần đây tập múa như vậy mà cũng không biết
bẩm báo lên.”
“Thôi được rồi”, Trần A Kiều lại không cảm thấy hỏng
việc, “Công chúa Chư Ấp chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương
mà thôi.”
Đến tháng Tư năm nay thì cô sẽ hết kỳ hạn ba năm
chịu tang, phải tính tới chuyện hôn nhân. Chuyện cần nhất trong cuộc
đời con gái chẳng qua chỉ là tìm được một người chồng tốt mà thôi.
Hôm nay, nàng chính là chủ của