
uyên dáng, “ngươi đi thông
báo cho bà bà một tiếng nhé.”
Người gác cúi đầu vâng dạ, tuy Lưu Sơ nhiều lần theo mẫu
thân tới đây nhưng chưa bao giờ nói rõ thân phận.
“Họ Thân kia”, Lưu Sơ rảo bước tiến vào phủ thì nghe giọng nữ
mắng chửi giận dữ từ sương phòng phía đông hậu viện vọng ra, “Tuy ta ở lại nhà
ngươi nhưng cũng không thiếu nợ của ngươi, ngươi mặt nặng mày nhẹ như vậy cho
ai xem?” Cô gái xinh đẹp từ trong cửa bước ra, thấy thiếu nữ mặc y phục tôn quý
đang đứng ở nội viện thì không khỏi giật mình.
“Tiểu cữu cữu”, Lưu Sơ trêu chọc, “Nếu mẫu thân biết cữu cữu
bắt nạt một cô bé như vậy, người sẽ không vui đâu.”
Diễn Na trên mặt lúc trắng lúc xanh, đang muốn quay người bỏ
đi, lại nghe thấy giọng cô bé ngọt ngào, “Hôm nay cháu tới thăm ca ca, lén ra
ngoài thăm bà bà, lần sau tiểu cữu cữu thấy mẫu thân nhất định phải nói hộ cho
Tảo Tảo vài câu. Nếu không mẫu thân tức giận thì cháu thảm rồi.” Có thể cảm thấy
người trong kia nghe được nhăn nhó một hồi, ở lại hay bỏ đi đều không xong,
chân như đeo chì không thể nhấc nổi một bước.
Thân Hổ lắc đầu nói, “Mẫu thân thương cháu như vậy, chắc sẽ
bỏ qua thôi.” Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bảo, “Đã tới đây rồi thì ở lại ăn
cơm trưa, xong rồi ta sẽ tự mình đưa cháu về. Tảo Tảo muốn ăn món gì?”
Đầu bếp của Thân gia là do A Kiều tự mình dạy dỗ nên tay nghề
so với đầu bếp trong cung Vị Ương cũng không kém, Lưu Sơ nhanh nhảu, “Cháu muốn
ăn gà xé.”
Thân Hổ gật đầu ra hiệu cho Thanh Dung xuống bếp chuẩn bị. Đợi
cho Thanh Dung đi được khá xa, Lưu Sơ bỗng nhiên ảo não nói thêm, “Ôi trời, lúc
nãy quên dặn làm thêm món cá sốt rồi”, cô quay sang Thân Hổ, “Tiểu cữu cữu, cữu
cữu đi nói giúp cháu nhé.”
Kim Nhật Đan đứng yên nhìn tiểu công chúa kia giở trò, biết
cô muốn nói chuyện một mình với Diễn Na nên đỡ lời, “Bố trí giả sơn chỗ biệt viện
bên kia cũng khá đặc sắc, để ta đi xem trong ao có cá hay không.” Gã nói xong
liền lập tức bước đi.
Lưu Sơ hài lòng, quay sang nói, “Diễn Na tỷ tỷ, hôm trước
chúng ta đã từng gặp qua ở trường đình, hôm nay tỷ tỷ không ngại nói chuyện với
ta chứ?”
Diễn Na trở lại, nụ cười trên mặt thoáng vẻ giễu cợt, “Dân nữ
thân phận thấp kém, sao dám không nghe Công chúa sai bảo?”
Lưu Sơ khoát tay ngăn lại cơn tức giận của Lương Uy, “Ở Thân
gia, ta cùng mẫu thân xưa nay không đề cập tới thân phận. Tỷ tỷ không cần câu nệ.”
Cô quan sát thấy dung nhan xinh đẹp của Diễn Na có nét tiều tụy liền thở dài,
“Tỷ tỷ đã quen ở Trường An chưa?”
Diễn Na lắc đầu, “Cũng không để ý, Trường An hay Thân Độc có
gì khác nhau đâu?” Cô nhìn qua Lưu Sơ, nhẹ nhàng hỏi, “Diễn Na cũng muốn hỏi
Công chúa một câu, ca ca ngươi… hiện giờ sao rồi?”
“Ca ca”, Lưu Sơ có chút cân nhắc, “Cũng ổn, chỉ là phụ… phụ
thân của ta giao cho ca ca rất nhiều việc nên bận rộn.”
“Đôi khi ngẫm lại cũng không biết ta là may mắn hay bất hạnh”,
Diễn Na cười buồn, “Ngẫu nhiên gặp một người Hán trên phố ở Thân Độc lại là
thái tử điện hạ tôn quý của Đại Hán.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, Lưu Sơ chợt nhớ tới Hoắc
ca ca từng khẳng khái nói đợi cô đầy mười bốn tuổi sẽ cầu hôn với Hoàng gia.
Hôm nay cô đã đầy mười bốn tuổi nhưng hắn lại không biết đang ở nơi nào.
“Công chúa điện hạ có nỗi khổ gì sao?” Diễn Na cười lạnh,
“Ái nữ của Hoàng đế nói vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi?”
“Tỷ tỷ còn nhỏ không ở Đại Hán nên chắc chưa từng nghe nói”,
Lưu Sơ cũng không tức giận, “lúc ta cùng ca ca sinh ra thì mẫu thân đang lưu lạc
ở bên ngoài, mãi đến năm ta sáu tuổi mới quay trở về cung Vị Ương. Ta cũng
không phải vừa sinh ra đã được sủng ái.”
“Cái gì?” Diễn Na kêu khẽ một tiếng, tỏ vẻ áy náy.
“Nhưng thời gian đó cũng không có gì khổ sở, mẫu thân và sư
công đều rất thương chúng ta. Diễn Na tỷ tỷ”, Lưu Sơ nhìn qua Diễn Na, tò mò hỏi,
“Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, tỷ tỷ thích ca ca ở chỗ nào?”
Diễn Na tuy khá bất ngờ nhưng cô gái Thân Độc cũng không có
tính e dè nên nói luôn, “A Trinh dĩ nhiên là rất tốt.” Mấy ngày nay, mặc dù cô
đã biết tên thật của Lưu Mạch nhưng vẫn quen gọi cái tên khi còn ở Thân Độc, nếu
không cảm giác thật xa lạ.
“Nhưng ta thích hắn còn vì hắn là người đầu tiên ta thấy đối
xử hòa nhã với mọi người. Phụ thân ta là người Thân Độc, mẫu thân là người Hán
nên từ nhỏ tới lớn, ngay cả thân nhân đều coi thường ta. Đến cả tên họ Kim
kia”, cô oán hận trừng mắt nhìn Kim Nhật Đan đứng bên bờ ao phía xa, “tuy không
xem thường nhưng nói năng cũng gay gắt. Chỉ có A Trinh đối xử với ta rất tốt,
dù không thích ta cũng không gây tổn thương.” Lưu Mạch là một sự ấm áp trong
sinh mệnh của cô. Cô đã ở trong giá lạnh quá lâu nên vừa gặp là ôm chặt lấy.
Lưu Sơ hơi hoảng hốt, muốn nói điều gì lại chần chừ hồi lâu
mới hít sâu một hơi, “Diễn Na xem ca ca quá tốt rồi.”
Lưu Mạch bản tính hòa nhã nhưng lại không phải là người tốt
theo nghĩa thông thường. Đối với cậu, người không quan hệ tới lợi ích như Diễn
Na thì có thể giúp được sẽ giúp nhưng nếu sâu hơn một bước chắc chắn sẽ không
chịu, còn đối với địch thủ thì thủ đoạn của cậu có thể nói là cực kỳ tàn