
hải cẩn
thận đấy.”
A Kiều khẽ mím môi. Lục Y vẫn còn quá đơn giản, cho tới nay
chỉ là kẻ giơ đầu chịu báng chứ chưa từng là người sau màn giật dây. Lý Chỉ đứng
bên chưa bao giờ chịu ra mặt kia mới thực sự là ngòi nổ. Nếu Lưu Triệt nhớ đến
người đẹp Hình Nhược thì coi như phá vỡ cục diện ân sủng riêng điện Ngọc Đường
hôm nay. Làm sao có thể khiến bệ hạ không nhớ tới cô ta chứ? Cô ta đã sinh được
một con trai một con gái.
Dù sao thì cô ta cũng sinh được một hoàng tử còn Hình Nhược
ngoài việc xinh đẹp dưới gối thì chẳng có gì. Có được Tam hoàng tử là do ngày
xưa bế từ chỗ Vương tiệp dư mà thôi.
“Vệ Tử Phu vừa chết mà những người đàn bà trong cung Vị Ương
đã nổi dã tâm rồi”, nàng thở dài nói.
Nếu nói tranh đấu với Vệ Tử Phu là số mệnh nàng không né
tránh thì việc nàng chỉ ở bên cạnh đế vương lại bị những nữ nhân không thù
không oán này thù hận và tính kế là vì sao? Ai có thể tồn tại lâu như vậy trong
cung Vị Ương là chốn lòng người phản trắc mà lại không có một chút tâm cơ?
Đến mùa thu thì những công việc chính sự bệ hạ giao
cho Thái tử cũng dần dần ít đi. Lưu Mạch cuối cùng cũng có được
một khoảng thời gian rảnh rỗi, hàng ngày đều vào cung thăm mẫu thân.
“Mạch Nhi”, Trần A Kiều dặn dò, “Con tuy là thái tử
nhưng vẫn là thần tử của Hoàng thượng. Đạo lý ở cùng vua là phải
tự mình cân nhắc, mọi việc phải cẩn thận.”
“Mẫu thân yên tâm”, Lưu Mạch mỉm cười nói, “Mẫu thân,
con muốn điều một người đến bên cạnh con.”
“Ồ?” A Kiều tò mò, “Là ai thế?”
“Một người bạn con đã kết giao hồi đi sứ, mặc dù
là người Hung Nô nhưng tâm tính thuần khiết, tên là Kim Nhật Đan.”
A Kiều chợt nhớ ra nhân vật trong lịch sử này nên
gật đầu, “Mạch Nhi đã là thái tử, chuyện như vậy tự mình quyết
định là được rồi.”
Lưu Mạch vâng dạ rồi nói, “Chuyện của con nhưng vẫn
phải bẩm báo với mẫu thân một tiếng để cho mẫu thân không phải lo
lắng.” Cuối mùa thu năm Nguyên Đỉnh thứ ba, Kim Nhật Đan nguyên là vương
tử bộ lạc Hưu Đồ của Hung Nô vào làm phủ thừa cho Thái tử.
Chỉ chớp mắt đã gần tới năm Nguyên Đỉnh thứ tư. Một
hôm, Thái tử đang bàn việc cùng với Kim Nhật Đan trong điện thì bất
chợt cả hai cùng im lặng khi nghe thấy tiếng chân bước trên hành lang
bên ngoài điện. Người đi trước bước nhẹ nhàng tựa hồ không biết võ
công, người phía sau lại trầm ổn không gây tiếng động, rõ ràng là cao
thủ.
Kim Nhật Đan nhẹ nhàng đi ra, giật mạnh cánh cửa rồi
xuất thủ đánh xuống cổ người đi trước. Đột nhiên gã nghe thấy Lưu
Mạch ở phía sau la lên thất thanh, “Dừng tay, Nhật Đan!”
Dung nhan yêu kiều mỹ lệ mà linh lợi trông rất quen thuộc.
Kim Nhật Đan vội vàng thu hồi lực đạo, không ngờ viên nội thị áo xanh phía sau
thiếu nữ đã vươn cánh tay gầy khô ra, rõ ràng còn cách gã chừng hai cánh tay
nhưng đã lập tức chặn đứng thế công. Cánh tay gã đau đớn như lửa đốt, kình
phong lướt qua mé tóc của người vừa đến, cắt đứt mấy sợi.
“To gan!” Người đi theo phía sau cất giọng lanh lảnh, “Dám động
thủ đối với Công chúa Duyệt Trữ ư?”
Kim Nhật Đan thầm than xui xẻo rồi, bất chấp tay đau quỳ xuống
nói, “Vi thần không biết Công chúa điện hạ đến, cho là kẻ xấu xâm nhập điện Bác
Vọng nên lầm ra tay, kính xin Công chúa trị tội.”
Lưu Sơ còn chưa hết kinh hoàng, nhướng cặp mày liễu lên
trách mắng, “Bản công chúa phụng mệnh mẫu thân tới gặp ca ca của bản công chúa
mà không được sao?”
Lưu Mạch khoát tay ý bảo Kim Nhật Đan lui về phía sau rồi
nói, “Tảo Tảo, tại sao muội không cho người thông báo một tiếng?”
“Muội chỉ muốn cho ca ca một bất ngờ.” Lưu Sơ tỏ vẻ ấm ức,
oán hận đưa mắt lườm Kim Nhật Đan rồi nói tiếp, “Không ngờ mình lại bị kinh sợ
trước.”
“Nhật Đan!” Lưu Mạch nhanh mắt liền hỏi, “Cánh tay của ngươi
có sao không?”
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ”, viên nội thị phía sau Lưu Sơ
khom người nói, “Nô tài thấy có người dám động thủ với Công chúa, tình thế cấp
bách phải dùng Liệt Vân chưởng đánh cách không. Vị đại nhân này bây giờ chắc sẽ
rất khó chịu.”
“Thì ra là thế”, Lưu Mạch nhìn hắn, “Có thuốc giải chứ?”
“Việc này…” Viên nội thị liếc mắt nhìn Lưu Sơ. Lưu Sơ gật đầu
nói, “Không phải là hắn cố ý, cho hắn đi.”
Viên nội thị khẽ vâng dạ đáp lời rồi lấy từ trong ngực ra một
viên thuốc, “Một nửa thoa ngoài da, một nửa uống vào.”
“Ca ca”, Lưu Sơ phủi tay, nói, “Mẫu thân nói rằng sắp sang
năm mới rồi, điện Bác Vọng của ca ca lại không có phụ nữ trông nom nên bảo muội
tới sai người dọn dẹp. Nhưng đến lễ mừng năm mới thì ca ca vẫn phải trở về điện
Ngọc Đường.”
Lưu Mạch cảm thấy trong lòng ấm áp, lại cười nói, “Được rồi,
Tảo Tảo cảm ơn mẫu thân thay ca ca nhé.”
Lưu Sơ thản nhiên nói, “Là người một nhà còn cảm ơn gì chứ?
Cung Kiến Chương đầu năm mới sẽ xây xong, phụ hoàng nói khi đó sẽ cho mẫu thân
chuyển sang đó ở. Đến lúc ấy muội sẽ dễ dàng tới chỗ của ca ca.”
“Nhưng mà”, cô đảo mắt, “khó khăn