
à hai nước lớn, muốn thiết lập quan hệ ngoại
giao thông thương thì phải cử sứ thần. Điều thiếp muốn làm chính là để Mạch Nhi
đảm đương chuyện này. Nếu tuổi còn nhỏ thì làm phó thần cũng được. Cam La[1'> được
phong tướng khi mới mười hai tuổi, Lưu Mạch sang năm đã mười ba tuổi rồi.”
[1'> Cam La: Một nhân sĩ thời Chiến Quốc, ông nổi tiếng là
nhà chính trị gia từ khi còn niên thiếu, đã từng là môn hạ của Lã Bất Vi – thừa
tướng nhà Tần, sau này lập được công lao lớn, được Tần vương trọng dụng.
“Hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, tự có điển khách[2'>
Ngũ Bị chịu trách nhiệm trù tính, cần gì hoàng tử Đại Hán phải quan tâm?”
[2'> Điển khách: Là tên một chức quan thời xưa, thường thì
người ở vị trí này sẽ thay mặt triều đình lo liệu các sự vụ và tiếp đãi những vị
khách tới các nước nhỏ, các danh tộc thiểu số.
“Ưng non không giương cánh bay thì vĩnh viễn không thể trở
thành hùng ưng,” A Kiều ví von, “Thiếp muốn để cho Mạch Nhi trải qua chút mưa
gió.” Nàng nhíu mày, oán trách, “Mạch Nhi càng lớn càng không đáng yêu, bộ dạng
giống hệt người lớn chẳng còn giống con trẻ nữa.”
Lưu Triệt dở khóc dở cười, “Nó đã là hoàng tử hiểu biết thế
sự nhiều nhất rồi. Năm đó…”, mắt y bất giác tối đi, “Nó lưu lạc với nàng nhiều
năm bên ngoài, đã là khác lạ trong hoàng gia. Ngay cả không đề cập tới chuyện tại
Thượng Lâm Uyển năm ngoái thì biểu hiện của nó cũng đã hợp cách rồi.”
“Thái tử của một nước”, A Kiều nhớ tới chuyện năm ngoái,
trong lòng lại thấy phiền muộn, nghiêm mặt nói, “Không phải chỉ cần am hiểu quyền
mưu mà phải có tấm lòng rộng mở, phải có tầm nhìn xa. Cổ nhân nói đi một ngày
đàng học một sàng khôn. Chẳng phải bệ hạ muốn người thừa kế càng hoàn mỹ càng tốt
sao? Nó phải đích thân cảm thụ giang sơn ngày sau của mình, thậm chí phải tới
thăm thú những quốc gia chung quanh Đại Hán mới có được trải nghiệm sâu sắc.”
“Vậy thì…”, Lưu Triệt cũng thấy dao động, trầm ngâm nói,
“Nàng là mẫu thân của nó, chuyến đi lần này cực kỳ hung hiểm, chẳng lẽ nàng
không lo lắng sao?”
A Kiều lắc đầu, “Nói không lo lắng là không đúng. Cho nên
thiếp mong bệ hạ thu xếp sao cho tốt nhất. Có du hiệp giang hồ và tinh binh của
Trường Tín hầu hộ tống, an toàn sẽ không thành vấn đề. Vì lo lắng mà luôn để
con cái bên cạnh thì vĩnh viễn nó sẽ không trưởng thành được.”
“Đã như vậy”, Lưu Triệt nhướng mày, “Kiều Kiều yên tâm, trẫm
còn có thể tiếp tục lo lắng sao? Nếu có gì bất trắc chỉ nói lên rằng nó không
có phúc duyên với giang sơn này.”
Lưu Mạch biết được câu trả lời cuối cùng của phụ hoàng thì rất
kinh ngạc nhưng cũng khó áp chế nổi tâm trạng hưng phấn, “Mẫu thân”, cậu nói,
“Nếu thật sự phải đi thì con hy vọng được lấy thân phận thường dân để rèn luyện
trong gian khổ mà trưởng thành.”
Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Con chưa tới hai
mươi tuổi, nhưng nếu đi xa thì lấy tên tự đi.” Lưu Triệt ban cho Lưu Mạch tên tự
là Trường Trinh.
Vào lúc Điển khách Ngũ Bị nhận mệnh dẫn sứ đoàn đi Thân Độc
thì phó sứ là một thiếu niên mà mọi người chưa từng gặp bao giờ, tên gọi Trần
Trường Trinh. Vào tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ hai, sứ đoàn và thương đội cùng
nhau lên đường. Trong cung Vị Ương nhiều chính sự phải giải quyết nên Lưu Triệt
không thể đến tiễn. Trần A Kiều cùng Lưu Sơ đưa Lưu Mạch đến chỗ rẽ trên đường
cái trước cổng thành.
“Mẫu thân không cần phải tiễn nữa.” Lưu Mạch mỉm cười nhảy
xuống xe, “Nếu để người ta nhìn thấy hai người, sẽ biết thân phận đặc biệt của
con mất.”
“Ca ca”, Lưu Sơ lưu luyến không rời, kéo tay áo Lưu Mạch,
“Ca ca phải sớm trở về đấy.”
“Biết rồi.” Lưu Mạch vỗ vỗ trán cô bé, “Ca ca sẽ nhớ mang
quà về cho muội.”
Cặp mày trẻ trung của cậu toát lên vẻ tự tin không thể khuất
phục, phảng phất như vầng thái dương tỏa rạng vừa mọc trên đầu thành tỏa ánh
sáng ra muôn trượng. Biệt ly bao giờ cũng bịn rịn, A Kiều nén nỗi xúc động, mỉm
cười nhắc nhở, “Lúc trở về, con cũng đừng mang theo một cô nương Thân Độc nhé.
Nghe nói con gái Thân Độc đều rất quyến rũ.” Dù nàng không quan tâm đến dòng
dõi nhưng với tình thế của Đại Hán hiện giờ thì dòng dõi hoàng gia vẫn không thể
để lẫn huyết thống ngoại tộc.
“Mẫu thân”, Lưu Mạch sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, làu bàu, “Mẫu
thân nói gì vậy? Con mới mấy tuổi?”
Lưu Sơ cười phì một tiếng, Lưu Mạch cũng cảm thấy buồn cười,
bẹo má muội muội, “Muội đó, nghĩ cho bản thân đi, năm nay cũng đã mười ba tuổi
rồi, có thể lập gia đình được rồi đấy.”
Lưu Sơ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác nhưng lại không
tránh khỏi nhớ đến hình ảnh người tướng quân trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa, nụ
cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Trên thế giới này, còn có người đàn ông nào
hơn hắn sao? Nghe nói Hoắc Thiện giờ cũng đã bi bô tập nói, biểu hiện rất thông
minh.
Lưu Mạch vẫy tay chào rồi rẽ sang góc phố, rồi khuất bóng.
Năm Nguyên Đỉnh thứ hai, một năm sau khi trải qua biến cố tại Thượng Lâm Uyển,
Trần A Kiều lấy thân phận mẫu thân tiễn con trai bước vào một hành trình không
biết ngày về. Tiếng vó ngựa của sứ đoàn lọc cọc đi xa dẫn mang theo nỗi nhớ
thương của nàng