
u chỉ muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình nên phải nhượng bộ.
“Cứ Nhi”, Lưu Triệt nhìn đứa con ngày xưa mình từng yêu quý
vô vàn bây giờ lại hóa thành bộ dạng như vậy, trong lòng chợt dâng lên chút
tình cha con, dịu giọng, “Đất Tề là đất phong tốt nhất của Đại Hán. Hôm nay con
đi phải giữ vững quyền lực và trách nhiệm.”
Lưu Cứ gật đầu, bái lạy thêm lần nữa, “Đa tạ ân điển của phụ
hoàng.”
“Nhi thần còn có một thỉnh cầu”, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn
Lưu Triệt, vẻ mặt bình thản, ánh mắt trong trẻo.
“Thế à?” Lưu Triệt hỏi, “Là điều gì vậy?”
“Nhị tỷ của nhi thần tuy có phạm sai lầm lớn nhưng tình tỷ đệ
vẫn không thể bỏ. Tỷ ấy đã là thứ dân, nhi thần khẩn cầu được dẫn theo tới
phiên quốc để có thể chăm sóc cho nhau.”
Lưu Triệt biết cậu sợ Lưu Vân không còn thân phận công chúa,
tiếp tục lưu lại Trường An sẽ khó xử và bị người khác xem thường nên gật đầu,
“Như vậy cũng được, Cứ Nhi”, y nhìn sâu vào mắt Lưu Cứ đầy hàm ý, “Phụ hoàng thấy
con trưởng thành rồi, làm việc ôn hòa là chuyện tốt nhưng cũng có mặt hạn chế.
Hôm nay con đi đất Tề làm vương, bản thân còn cần phải học hỏi nhiều hơn.”
Lưu Cứ trầm mặc hồi lâu, khấu đầu thật sâu, nói, “Nhi thần
ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng.”
“Hôm nay đang là ngày tết”, Lưu Triệt ân cần, “Cứ Nhi để qua
lễ Thượng nguyên rồi đi cũng được.”
“Không được”, Lưu Cứ lắc đầu, “Chắc nhi thần ngày mai bái biệt
mẫu hậu xong thì sẽ dẫn nhị tỷ lên đường.” Nói xong, cậu cũng không muốn nhìn lại
vẻ mặt đang dần chuyển lạnh của Lưu Triệt, đứng dậy muốn lui ra nhưng vừa nghĩ
tới tam tỷ lại cắn môi đến suýt bật máu, xoay người lại quỳ xuống trước Trần A
Kiều, hô một tiếng Trần nương nương, thanh âm tuy thấp nhưng vẫn nghe được rõ
ràng.
A Kiều giấu vẻ kinh ngạc, cười nhạt, “Nhị hoàng tử muốn nói
điều gì thì cứ nói đi.”
“Tam tỷ của ta”, Lưu Cứ cúi đầu, “Tính tình từ nhỏ đã bồng bột
nhưng với mẫu thân cũng coi là hiếu thuận. Hôm nay mẫu… mẫu thân không còn nữa,
tỷ ấy lập thề giữ hiếu ba năm không nói tới chuyện kết hôn. Sau ba năm, kính
xin nương nương tác thành cho hôn nhân của tỷ ấy.”
Vệ Trường công chúa đã xuất giá, mặc dù nhà chồng gặp phải
tai ách nhưng cô vẫn còn thân phận công chúa, lại có một đứa con gái để chăm
sóc, gửi gắm cuộc đời mình vào nó. Hôm nay cung Vị Ương đã là thiên hạ của Trần
A Kiều, sinh tử họa phúc của Chư Ấp công chúa Lưu Thanh đều nằm trong tay nàng.
“Ngươi yên tâm”, nụ cười của nàng mang theo chút trào phúng,
“Ta không đến mức gây sự với một cô bé… Chỉ cần nó không đi sai đường là được rồi.”
Lưu Cứ ra khỏi điện thì vừa gặp Lưu Mạch từ Bác Vọng hiên trở
về. Hai huynh đệ cùng học tập trong một điện gặp tại hành lang nhưng chỉ thoáng
nhìn rồi lách người đi qua. Trong lòng Lưu Mạch thoáng buồn bã. Cậu bước thêm một
bước thì nhìn thấy bóng người trong điện Ngọc Đường. Nơi đó là người nhà của cậu,
những người cả đời sẽ bảo vệ cậu. Nghĩ đến đây thì Lưu Mạch liền thấy lòng
thanh thản hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng!” Lưu Mạch vén rèm bước vào, cung kính chào.
“Mạch Nhi”, Lưu Triệt cũng tươi tỉnh lại, “Con đến vừa lúc,
trẫm có lời muốn nói với con.”
A Kiều giật thót người, vội vàng nói, “Nhắc tới Mạch nhi,
thiếp cũng có lời muốn nói với bệ hạ.”
“Ồ?” Lưu Triệt thuận miệng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Nàng hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng lưng, nhìn Lưu Triệt trịnh
trọng, “Sau khi Trường Tín hầu phá được tộc Côn Minh thì Tang tư nông trù tính
sẽ cử thương đội đến Thân Độc, chuyện này chắc bệ hạ cũng biết. Thiếp nghĩ nên
để cho Mạch Nhi cùng đi một chuyến.”
Chuyện hoang đường như vậy thì ngay cả Lưu Mạch nghe cũng
còn ngạc nhiên, chưa nói những nội thị và cung nữ trong điện. Ai nấy đều hoặc
là rớt chén trà hoặc khẽ nghiêng người, ngay cả lão luyện thành thục như Dương
Đắc Ý cũng biến sắc. Để cho Thái tử Lưu Mạch sắp kế vị trở thành quân vương đi
xa vạn dặm ra nước ngoài theo thương nhân là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong
hơn trăm năm khai quốc của Đại Hán. Mọi người cũng đã biết tâm tính và tác
phong của Trần nương nương mà bệ hạ sủng ái luôn vượt ra ngoài mọi ý liệu nhưng
không bao giờ có thể ngờ được nàng lại xuất một việc nằm ngoài mọi chuẩn mực
như vậy.
“A Kiều”, Lưu Triệt xẵng giọng. A Kiều cười thầm, biết một
khi Lưu Triệt không còn gọi nàng là Kiều Kiều chính là điềm báo trước cơn tức
giận.
Lưu Triệt lệnh cho mọi người lui xuống, giọng lạnh lẽo hiếm
thấy, “A Kiều, nàng phải biết rằng, phu quân nàng không phải là thương nhân mà
là đế vương nắm trong tay cả giang sơn huy hoàng của Đại Hán. Nàng không chú ý
bản thân giao du với hạng kinh doanh như Tang Hoằng Dương cũng không nói làm gì
nhưng đừng để con của chúng ta cũng đi làm một thương nhân. Thứ mà tương lai nó
nắm trong tay chính là cả giang sơn này.”
A Kiều nhìn y hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, “Bệ hạ xem thường
thương nhân sao?” Thật ra muốn quản lý cả giang sơn cũng không thể rời xa tiền
bạc. Nếu không thì lấy đâu ra những chi phí quân lương cho mấy lần đại chiến vừa
qua?
“Nhưng thiếp không phải muốn cho Mạch Nhi đi kinh doanh”, A
Kiều nói, “Đại Hán cùng Thân Độc l