
ường Bình hầu.”
A Kiều rùng mình, con rết trăm chân, chết vẫn còn ngọ nguậy
huống chi là chưa chết. Vệ thị huy hoàng, Vệ Tử Phu bao năm ở ngôi hoàng hậu đã
cai trị cung Vị Ương ngay ngắn rõ ràng, Vệ Thanh là một đại danh tướng, mặc dù
bị Lưu Triệt nghi kỵ đã rời xa quân đội nhưng sức ảnh hưởng thì không phải ai
cũng có thể xem nhẹ, huống chi lại vẫn còn có một Lưu Cứ. Nếu Trần gia vì Vệ
hoàng hậu đã chết mà xem nhẹ Vệ gia thì Trần gia sao xứng được vinh hiển trăm
năm ở nơi đế đô mưa gió bão bùng này.
“Thế à?” Nàng trầm ngâm hỏi, “Đến tình hình này thì Trường
Bình hầu còn có thể có cách gì chứ?” Vệ Thanh có thiên phú trên chiến trường chứ
chưa bao giờ xuất sắc trong những chuyện đấu mưu đấu trí quỷ quyệt
“Điều này cũng chưa chắc”, Lục Y lắc đầu.
Mấy ngày sau, Nhị hoàng tử Lưu Cứ dâng biểu lên bệ hạ tự xin
đi làm phiên vương. Một hoàng tử đã được phân phong làm phiên vương thì có
nghĩa là danh phận quân thần đã định, sau này phải tốn rất nhiều công sức mới
thay đổi được. Đây chính là quyết định sau cùng của Vệ Thanh sao? Vệ gia rốt cục
vẫn phải cúi đầu trước Trần gia để cầu mong bảo toàn được địa vị của hoàng tử
và các công chúa họ Vệ.
Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt trái lại rất kinh ngạc. Rất
nhiều triều thần đã ủng hộ việc Nhị hoàng tử dâng biểu lên, còn nói nếu Nhị
hoàng tử đã phân đất phong vương thì Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng cần được
phân phong luôn một thể mới phải lẽ. Kể từ đó, dù Hoàng tử trưởng Lưu Mạch chưa
chính thức được gia phong ngôi vị thái tử nhưng đã rực rỡ như cầu vồng mới mọc,
khí thế thái tử bao trùm thiên hạ.
Cuối năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Hoàng đế kính báo thái miếu,
phong Nhị hoàng tử Lưu Cứ làm Tề vương, đất phong là nước Tề; Tam hoàng tử Lưu
Hoành làm Quảng Lăng Vương, đất phong là vùng Giang Tô, lập đô ở Quảng Lăng; Tứ
hoàng tử Lưu Đán làm Yến vương, đất phong là vùng Bắc Kinh ngày nay, lập đô ở Kế.
Lưu Cứ lớn tuổi nên sau khi được phong vương liền lập tức tới phiên quốc còn
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử còn quá nhỏ tuổi nên ở lại Trường An đến khi trưởng
thành.
Chớp mắt đã sắp tới năm Nguyên Đỉnh thứ hai. Tuyết rơi đầy
trước điện Ngọc Đường dày chừng một thước, trong điện lại ngập tràn vui vẻ. Đến
tết, điện Tuyên Thất nghỉ ngơi ba ngày nên Lưu Triệt ở lại điện Ngọc Đường, ngồi
trên chiếc ghế được phủ lông cáo dày mỉm cười nghe Lưu Sơ đánh đàn. Lưu Sơ theo
Trác Văn Quân tập đàn đã được mấy năm nên hôm nay ngồi ở trước đàn cũng khá chững
chạc, chỉ có tiếng đàn là không thể giả dối, A Kiều nghe hồi lâu, khẽ cười nói,
“Thật không dễ nghe.”
Lưu Sơ dừng tay, nháy mắt, “Người ta vẫn nói con gái thì giống
mẫu thân, con đánh đàn không hay vậy thì mẫu thân cũng chẳng khá hơn.” Lưu Triệt
nhìn A Kiều á khẩu, cất tiếng cười vang.
Mọi người đang lúc vui vẻ, Dương Đắc Ý trông thấy cung nhân
tới trước mành như có điều gì muốn bẩm liền nhẹ nhàng tiến đến nghe một hồi rồi
trở lại bên cạnh Lưu Triệt kho người nói, “Bệ hạ, Tề vương điện hạ đến đất
phong, muốn gặp bệ hạ để từ biệt.”
Nụ cười của Lưu Triệt dần nhạt đi, khép mắt, “Bảo nó vào.”
Trần A Kiều nhíu mày, quay đầu lại lườm Lưu Triệt. Dù nàng
không muốn gặp Lưu Cứ nhưng nếu nó đã đến điện Ngọc Đường thì nàng cũng không
thể né tránh liền gật đầu ra hiệu bảo Lục Y lấy ra một tấm chăn mỏng phủ thêm
lên người. Lát sau, Lưu Cứ vén rèm bước vào mang theo một trận gió tuyết, quỳ gối
dưới điện bái chào, “Nhi thần Lưu Cứ tham kiến phụ hoàng, nương nương.” Cậu nói
mấy tiếng sau cùng cực kỳ ậm ờ. Lưu Triệt liếc nhìn A Kiều, thấy nàng khẽ gật đầu
ra vẻ không để ý thì chỉ chậm rãi nhếch môi.
Có lẽ là Lưu Cứ đau đớn trước cái chết của mẫu hậu nên trông
gầy đi rõ rệt. Cậu mặc bộ y phục màu lam, mặt mũi nhợt nhạt. Trần A Kiều thầm
thở dài, nếu như suy bụng ta ra bụng người thì cũng có thể hiểu được những oán
hận Lưu Cứ đối với nàng. Mẫu thân từng hỏi nàng vì sao không ép sát, bức tử Lưu
Cứ để nhổ cỏ tận gốc cho hoàn toàn yên tâm, Vệ Tử Phu đã chết, nàng là người thắng
mà truy cứu thêm một đứa bé thì thật quá hẹp hòi. Hơn nữa nàng rất có lòng tin
đối với Trần gia, đối với Liễu Duệ, đối với Tang Hoằng Dương, thậm chí đối với
cả Mạch Nhi nữa. Bọn họ đều là người thông tuệ, cẩn thận, có thể nào để cho một
Lưu Cứ nho nhỏ trở mình.
Nàng suy nghĩ một hồi, không ngờ Lưu Cứ lại đang chăm chú
theo dõi những động thái của mình. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc búi
xõa, dung nhan tươi đẹp được hơi nóng từ lò sưởi hắt vào đỏ bừng, vẻ mặt hờ hững
dường như mọi chuyện chung quanh đều không ảnh hưởng đến, liền nghĩ tới mẫu
thân của mình ở dưới suối vàng mà lòng sầu thảm. Chính người phụ nữ này đã cướp
đi sự quyến luyến của phụ hoàng dành cho mẫu thân. Đến cuối cùng cậu vẫn không
thể tha thứ cho mình đã viết ra mẩu giấy đó mà đẩy mẫu thân vào bước đường
cùng, rõ ràng chủ ý chỉ là báo bình an thế mà lại thành bùa đòi mạng mẫu thân.
“Thế đấy, Cứ Nhi”, cữu cữu thê lương nói, “dù cháu thông
minh nhưng vẫn quá ngây thơ, dễ dàng tin vào người khác để rồi phải trả cái giá
quá đắt.” Mẫu thân đã mất, cậ