
một chút”, Lưu Mạch nghi hoặc hỏi, “Ấn Độ là cái gì?”
“À”, Tang Hoằng Dương và Trần A Kiều liếc nhau một cái, đồng
thanh đáp, “là tên khác của Thân Độc.”
“Thật không?” Lưu Mạch nửa tin nửa ngờ nói tiếp, “Tại sao
con không nghe nói bao giờ?”
A Kiều mỉm cười bàn tiếp về đề tài này, “Lần đầu tiên đi thì
trước hết hãy mang theo trà, tơ lụa, đồ sứ thôi vậy. Những thứ này nhẹ nhàng,
người Thân Độc cũng không thấy hiếm lạ. Nếu có thể thì mang về ngà voi, hương
liệu là tốt nhất.”
Tang Hoằng Dương gật dầu, “Nói Liễu huynh phái một đội tinh
binh hộ tống thì hẳn sẽ không có vấn đề về mặt an toàn.”
“Không cần”, Trần A Kiều lắc đầu, hỏi, “Quách Giải và Phụng
Gia bây giờ đang ở nơi nào?”
“Đâu đó ở phía Tây Nam, mấy ngày trước đó vừa báo tin về”,
Tang Hoằng Dương đáp, lập tức tỉnh ngộ, “Ý tỷ là muốn để những du hiệp này hộ tống
à?” Hắn xoa cằm, “Nếu có thể cùng bảo vệ thì tốt hơn.”
Hắn quay đầu lại, trông thấy Lưu Mạch đang say sưa theo dõi
câu chuyện thì bật cười rủ rê, “Mạch điện hạ có muốn đi một chuyến không?” Nét
mặt của hắn dần biến thành trịnh trọng, “Cháu là hoàng tử, không lâu sau sẽ tiếp
nhận ngôi vị và có trách nhiệm của mình, khi đó tuyệt đối sẽ không thể làm được
những chuyện thường dân vẫn làm được nữa.”
Trần A Kiều không khỏi bất ngờ, âu yếm nhìn rồi giữ chặt lấy
bờ vai con mình, ôn tồn hỏi, “Con muốn đi không?”
Lưu Mạch rầu rĩ, “Mẫu thân, Mạch Nhi sẽ không làm khó cho
người.”
A Kiều không cho là như vậy, đối với Lưu Triệt thì những
chuyện kinh thế kiểu này cũng chỉ là bình thường, dạo này trong lòng y chỉ có mỗi
một chuyện lấn cấn là lập người kế vị. Mặc dù nàng cũng không thể làm gì trước
chiều hướng phát triển đó, nhưng nếu có thể kéo dài thời điểm con trai lên ngôi
kế vị lâu hơn cũng tốt. Phải làm thế nào để thông qua cửa ải Lưu Triệt?
Ăn trưa ở phủ Trường Tín hầu xong, nàng kéo Lưu Sơ đang lưu
luyến không chịu rời Liễu Ninh ra xe trở về cung Vị Ương. A Kiều trêu con gái,
“Thế nào? Con thích trẻ con lắm rồi sao?”
“Cũng không phải.” Tảo Tảo khẽ run người, muốn thoát khỏi ký
ức gì đó không hay, “Con cứ nhớ đến đệ đệ.” Cảnh tượng ở Thượng Lâm Uyển khiến
cô bé không dám nói tiếp nữa. A Kiều cũng nhớ tới đứa con đã mất, lòng thấy xót
xa.
Trở về điện Ngọc Đường, chợp mắt một lát tỉnh dậy thì Lục Y
đã mang thuốc đến, sắc mặt vui mừng, “Ngự y nói rằng đây là bát thuốc cuối
cùng. Sau này chỉ cần chú ý một chút tới thức ăn là được, như vậy sức khỏe của
nương nương căn bản đã tốt rồi.”
A Kiều đã quen uống những thứ thuốc đắng ngắt kia, nghe vậy
chỉ thản nhiên hỏi, “Thật không?” Nàng tự biết cơ thể mình bị ảnh hưởng nặng nề
sau lần sẩy thai, dù bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng bên trong đã không
còn được như ban đầu.
“Bệ hạ luôn rất quan tâm đến nương nương đấy”, Lục Y vẫn vui
mừng, “Nghe ngự y nói bệ hạ thường cho gọi hắn đến để hỏi thăm sức khỏe của
nương nương.”
Đến tối thì một ngự y khác mang thuốc đến. Nàng nghi ngờ
bưng lên, ngửi thấy thì mùi vị vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm
thì hơi biến sắc mặt.
“Là trẫm sai bọn họ điều chế”, Lưu Triệt chắp tay bước vào,
nói xong bảo mọi người lui ra.
“Trẫm đã hỏi ngự y cẩn thận, mặc dù sức khỏe Kiều Kiều được
coi là khỏe rồi, bây giờ đã có thể sinh hoạt phòng the nhưng tốt nhất là trong
vài năm nữa không được thụ thai, nếu không sẽ rất tổn hại cho cả hai mẹ con. Chờ
thêm vài năm nữa, tuổi thì cũng…” Y dừng lại, đắn đo một chút rồi nói, “Trẫm liền
sai các ngự y bàn bạc cân nhắc, thảo ra phương pháp ngừa thai ôn hòa. Trẫm sợ
nàng nghi ngờ nên đích thân đến nói.” Y nhìn nàng chằm chằm, quan sát kỹ từng
biểu hiện trên mặt.
Nhiều năm trước, khi nàng còn là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ,
người chung chăn gối đã từng gạt nàng, hạ thuốc ngừa thai trong thức ăn. Cho tới
bây giờ, mặc dù thời thế thay đổi, vết thương đó đã thành sẹo nhưng vẫn còn rất
đau đớn.
Nàng cười nhẹ, “Thiếp cũng không phải là trẻ con dễ suy nghĩ
lung tung.” Nhưng gương mặt nàng đỏ bừng, lầm bầm oán trách, “Nói cho mọi người
biết loại chuyện riêng tư này thì vui vẻ lắm sao?”
Lưu Triệt nghe thấy nhẹ cả người, mỉm cười kéo nàng lại trêu
đùa, “Trẫm không biết rằng tuổi càng nhiều thì da mặt Kiều Kiều trái lại càng mỏng
đi.”
Có lẽ vì quá lâu không thân mật nên càng vuốt ve càng cuồng
nhiệt. A Kiều không chịu được, liên tục xin tha, đến lúc trời sáng mới đi ngủ.
Khi tỉnh dậy thì Lưu Triệt đã rời khỏi, Lục Y hầu chủ nhân mặc
áo, trông thấy những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt trên người nàng thì che miệng cười
trộm. A Kiều đỏ bừng mặt, cố gắng làm bộ nghiêm trang, “Cười cái gì, ngươi ra
ngoài kia ngay, mặc kệ ta.”
“Dạ được, dạ được.” Lục Y lúc này mới dừng lại, dò xét chung
quanh không có ai mới rón rén tới gần nói thầm vào tai A Kiều, “Triều đình báo
tin rằng triều thần tiếp tục xin bệ hạ lập thái tử, đồng thời phủ Đường Ấp hầu
cũng truyền tin tức”, giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí chỉ riêng A
Kiều là có thể nghe được, “Nhị hoàng tử Lưu Cứ vô tội được phóng thích, thái độ
chán nản, mấy hôm trước lén đi gặp Tr