
của bệ hạ đối với Vệ gia cũng có phần ít đi. Năm xưa Vệ gia thế
mạnh nhưng giờ cũng dần phải cẩn thận như bước đi trên băng mỏng.
“Nếu như”, gã thầm nghĩ, “người phụ nữ kia cũng chết đi thì
có phải tất cả uy hiếp đối với Vệ gia cũng biến mất?”
“Phủ Đình úy chỉ biết đổ oan cho người khác như vậy hay
sao?” Công Tôn Kính Thanh vẫn già mồm, “Dù thế nào thì dì của ta vẫn là hoàng hậu,
danh chính ngôn thuận là mẫu nghi thiên hạ, không thể dung thứ tội bất kính của
các ngươi.”
“Đình úy phủ có đổ oan cho người khác hay không thì ngươi sẽ
biết rất nhanh thôi.” Mạc Long bình thản, “Có Trường Ngữ xác thực, ngươi còn
không chịu nhân tội?” Hắn chợt chuyển giọng nghiêm khắc, “Muốn ta dụng hình
sao?”
Công Tôn Kính Thanh tái mặt nhìn Trường Ngữ được giải ra từ
hậu đường, lắp bắp, “Ngươi, ngươi”, rồi không thể nói thêm được nữa.
“Chắc thiếu gia không ngờ được rằng Trường Ngữ vẫn chưa chết”,
Trường Ngữ mỉa mai, “Trường Ngữ vốn không muốn khai ra thiếu gia, hiềm nỗi thiếu
gia thấy chuyện lớn cấp bách nên muốn giết Trường Ngữ diệt khẩu, vậy thì cũng đừng
trách Trường Ngữ bất nghĩa.”
“Phụ thân”, Công Tôn Kính Thanh cuống quýt, “Người phải cứu
con.”
Công Tôn Hạ nhắm mắt, biết rõ hy vọng đã xa vời, vẫn cố vớt
vát, “Kính Thanh, chuyện đó không phải con làm có đúng không?”
“Con cũng không ngờ ra cơ sự này”, Công Tôn Kính Thanh ấp
úng, “Con chỉ chướng mắt vì Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá nên
muốn giáo huấn. Con cũng không biết Trần nương nương sẽ tự mình đi cứu, càng
không biết Trần nương nương mang thai. Thậm chí, kim đã được mài bằng đầu.”
“Đồ khốn kiếp!” Công Tôn Hạ giận đến cả người phát run,
“Ngươi có biết cơ nghiệp trăm năm của Công Tôn gia chúng ta đã bị hủy hoại bởi
tay ngươi hay không?”
Trên công đường, Mạc Long tạm thời thở phào một cái. Việc thẩm
vấn vụ án đến đây là đã có thể trả lời với bệ hạ, nhưng thái độ hôm nay của hắn
đã hoàn toàn đắc tội với Vệ gia. Cặp mắt hắn tối lại, kế sách duy nhất tốt cho
hắn chỉ có thể là liên kết với Trần gia hoàn toàn đánh ngã Vệ thị. Nếu không
sau này Vệ gia tính sổ thì sao có thể bỏ qua cho hắn. Huống chi thế cục trước mắt
nghiêng về Trần gia, bệ hạ lại càng yêu dấu không rời Trần nương nương của điện
Tín Hợp.
Hắn tự nhận mình không hiểu rõ thời thế như thượng cấp
Trương Thang nhưng chỉ nhìn thái độ cực kỳ tôn kính của Trương Thang đối với Trần
thị thường ngày thì cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm. Lúc trong điện Tín Hợp,
bệ hạ đã ra lệnh, “Ngươi tra rõ cẩn thận cho trẫm, dù là ai cũng đều nghiêm trị
không tha.” Nói như vậy, chứng tỏ trong lòng bệ hạ đã sớm có định kiến. Hắn suy
nghĩ xong liền ra lệnh, “Người đâu, bắt giữ Công Tôn Kính Thanh.”
“Kính Thanh!” Công Tôn Hạ cất giọng kêu, lại bị Mạc Long đưa
tay ngăn cản, “Hầu gia, Công Tôn Kính Thanh chính là trọng phạm mà bệ hạ căn dặn,
Hầu gia không cần phải phí tâm.”
Công Tôn Hạ trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài
bi thương, tập tễnh rời đi.
“Mưu hại hoàng thất, tội không thể tha”, Công Tôn Kính Thanh
nghĩ tới Mạc Long. Thời khắc này gã vô cùng hối hận, hối hận bản thân đã một
phút bốc đồng mà phạm phải sai lầm cực lớn. Tại sao sự việc lại có thể phát triển
đến bước đường này chứ?
“Công Tôn Kính Thanh, ai sai ngươi mưu hại Công chúa?”
Gã rùng mình, gắng gượng đáp, “Không có ai, là bản thân nhất
thời hồ đồ.”
Giọng người kia chê cười, “Ngươi coi người khác đều là ngu
ngốc chắc. Ngươi nói không ưa Công chúa Duyệt Trữ được cưng chiều mà làm quá,
Công Tôn Kính Thanh nhà ngươi cũng chỉ là ngoại thần, không như Quan Quân hầu
qua lại thân mật với Công chúa Duyệt Trữ, ít khi thấy Công chúa thì làm sao có
thể không ưa?”
Gã lập tức cứng miệng, “Là phụ thân của ngươi, Thái bộc Công
Tôn Hạ hay là Trường Bình hầu Vệ Thanh, hoặc là…”, thanh âm kia thoáng vẻ dụ dỗ,
“Hoàng hậu Vệ Tử Phu?”
“Không có, không có!” Gã ôm đầu la lớn.
“Người mưu hại Công chúa, tội không thể tha. Chỉ có khai ra
chủ mưu mới có thể giảm nhẹ tội.” Giọng nói kia thở dài, “Dù bệ hạ luôn vô tình
nhưng lại rất yêu thương con gái. Trần nương nương mang thai lần này còn có thể
là một hoàng tử. Hiện giờ bệ hạ chỉ có bốn người con trai, mất đi một hoàng tử
thì làm sao chịu được?”
“Công Tôn Kính Thanh”, giọng nói kia hỏi tiếp, “Ai sai khiến
ngươi?”
“Là…”, gã lưỡng lự đáp, “Là Nhị hoàng tử Lưu Cứ.”
Gã mê man thiếp đi. Một người từ phía sau bước ra, hỏi, “Đại
nhân, vậy đã được chưa?”
Mạc Long hài lòng, “Bản quan sẽ đem kết quả thẩm vấn này tấu
lên bệ hạ.” Hắn đóng những bản ghi chép khẩu cung của Công Tôn Kính Thanh thành
sách, đi xuyên qua Thượng Lâm Uyển rộng lớn rồi cúi đầu bước tới điện Tín Hợp.
“Cẩn trọng một chút, Mạc đại nhân”, nội thị áo xanh khẽ nhắc,
“Trần nương nương đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, bệ hạ rất dễ nổi nóng.”
Mạc Long mỉm cười đưa ra một xâu tiền Ngũ Thù, nói, “Đa tạ
công công nhắc nhở.”
“Ấy, nào dám nhận.” Nội thị mỉm cười, thu xâu tiền rồi đi thẳng.
Ngoài điện Tín Hợp, những tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu
xuống ánh lên muôn sắc vàng, tạo nên cảm giác ấ