
nhạt như vậy, chỉ sợ có thêm một canh
giờ nữa cũng chẳng hề suốt ruột.
Lưu Sơ bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận, đấm khẽ một
cái vào ngực Lưu Triệt, “Phụ hoàng cứ trêu Tảo Tảo.” Loan giá chậm rãi đi tiếp,
người ở trên loan giá kia từ đầu đến cuối không hề quay đầu nhìn lại.
Lý Nghiên bật cười một tiếng, kéo một đóa hoa sen lại gần rồi
áp vào mặt, cảm giác mềm mại mà lạnh như băng. Trong lòng bệ hạ nặng nhẹ thế
nào thì chỉ cần liếc qua là biết. Nếu ngay trong thời điểm ban đầu mà cô đã
không hấp dẫn được bệ hạ thì còn nói gì chuyện sống yên phận ở Vị Ương? Cô
buông đóa hoa sen ra, không quay đầu lại, rời đi.
Có thể là do tâm trí hoàn toàn nguội lạnh, hoặc là bị ngấm
nước, sau hôm đó cô bị một trận cảm lạnh liệt giường. Công chúa trưởng Bình
Dương vô cùng tức giận nhưng không làm được gì, chỉ biết đay nghiến, “Nghiên
Nhi, tại sao ngươi không chịu bảo trọng như thế? Hay chưa, tới hồ Ánh Nguyệt
làm cái gì?”
Lý Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt trông cực kỳ
đáng thương, “Nghiên Nhi nghe nói là bệ hạ sẽ qua đó.”
“Ngươi quá nóng lòng. Không được việc gì”, Lưu Tịnh phất áo
bỏ đi mà không nhìn thấy Lý Nghiên ở phía sau khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh.
Có lẽ nhận định là bất cứ người con gái nào trên thế gian đều
có tâm ý thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có thể là từ sự hiểu biết đối với
Lý Nghiên trong quá khứ nên Công chúa trưởng Bình Dương không hoài nghi điều
gì, nhưng dù sao Lý Nghiên cũng đã để bệ hạ cũng trông thấy mặt, hết giá trị đầu
cơ kiếm lợi nên dần dần bị phủ Bình Dương hầu coi thường, chỉ riêng Công chúa
trưởng Bình Dương là vẫn còn do dự. Một giai nhân tuyệt sắc thông tuệ như vậy
có tìm trong vạn người cũng khó gặp, nếu bỏ đi e là có phải quá đáng tiếc?
Khi Lý Nghiên khỏe lại thì cũng đã vào thu, đến thời điểm
thánh giá trở về Trường An. Một ngày kia, Lý Nghiên hẹn Trần Hi ra ngoài lúc
ban ngày, ánh mặt trời ấm áp càng lộ ra thân thể gầy gò. Trần Hi rất xót xa, hỏi,
“Nghiên Nhi, sao dần đây không thấy muội?”
“Muội gần đây bị bệnh nặng vừa mới khỏi”, Lý Nghiên nói, giọng
thều thào.
“Trần công tử”, cô nắm lấy tay hắn, “Chàng… thật lòng muốn
thành thân với Nghiên Nhi không?”
“Tất nhiên!” Trần Hi đáp, bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, mừng
rỡ nói, “Nghiên Nhi đã đồng ý.”
Lý Nghiên buông tay ra, một lát sau mới thỏ thẻ nói, “Chàng
đến gặp ca ca của thiếp cầu hôn nhé.”
“Được rồi. Ta sẽ nói với phụ thân”, Trần Hi đáp, “Ca ca của
muội là ai?”
Cô nhắm mắt lại rồi đáp, “Nhạc sư Lý Diên Niên của Nhạc phủ.”
“Lý Diên Niên?” Trần Hi ngẩn ra, nụ cười dần đông cứng, “Muội…
là Lý Nghiên”, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, “Muội chính là mỹ nhân của Lý
gia mà Công chúa trưởng Bình Dương muốn hiến dâng cho bệ hạ để đối phó với với
cô cô của ta?” Trong khoảnh khắc, tất cả những ký ức về bao nhiêu lần dắt tay
cô đi dưới ánh trăng, rồi cô thường tha thiết nói “Kể cho muội nghe về cô cô của
huynh một chút đi” bỗng ập tới trong đầu. Những kỷ niệm đẹp bỗng nhiên được giải
thích theo chiều hướng khác khiến trái tim hắn băng giá.
Lý Nghiên khẽ dỡ tấm mạng bằng lụa mỏng trên mặt xuống, dung
nhan mỹ lệ làm cặp mắt Trần Hi sáng ngời.
“Thật ra ngày mới lần đầu gặp Trần công tử là do Nghiên Nhi
cố ý. Thế nhưng chẳng lẽ bao nhiêu ngày gặp nhau đều là giả dối sao?” Một giọt
nước mắt trào ra trên khóe mắt Lý Nghiên. “Nghiên Nhi cam tâm tình nguyện phản
bội Công chúa trưởng vì công tử. Kính xin công tử chớ phụ lòng.”
Những lời nói tha thiết làm Trần Hi mềm lòng. Một người con
gái xinh đẹp vì hắn mà từ bỏ vinh hoa dễ như trở bàn tay. Tình cảm sâu sắc nặng
nhường ấy mà còn có thể hoài nghi được hay sao? Trần Hi liền nắm lấy tay cô, vẻ
hổ thẹn, “Nghiên Nhi, là ta không tốt.”
Lý Nghiên khẽ mỉm cười vẻ đau khổ, “Trần công tử, phiền
chàng phải gấp lên. Nếu để cho Công chúa trưởng biết được thì Nghiên Nhi sẽ có
kết cục rất buồn.”
Ngày thứ ba sau khi bàn bạc xong với Trần Hi, Lý Nghiên từ
phủ Bình Dương hầu trở về nhà thì thấy ca ca Lý Diên Niên với vẻ mặt âu lo.
“Nghiên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Diên Niên
cau mày hỏi, “Chẳng phải muội đang ở trong phủ Bình Dương hầu nhưng sao nhị thiếu
gia của phủ Đường Ấp hầu lại tới gặp ta để cầu hôn?”
Lý Nghiên nhíu mày, Trần Hi đã không lừa dối. “Ca ca”, cô thở
dài, “Là muội bảo chàng ấy tới đấy, huynh không ngại đồng ý chứ?”
Lý Diên Niên há hốc mồm miệng. Muội muội của hắn không chỉ
có dung nhan tuyệt sắc mà từ nhỏ đã rất có chủ kiến, một khi đã hạ quyết tâm
thì sẽ không nghe ai khuyên bảo. Lúc muội muội vào phủ Bình Dương hầu, hắn đã
cho rằng nếu cô không mở ra được một con đường thì tuyệt đối sẽ không quay đầu
lại. Sao có thể ngờ…
“Ca ca, Trần Hi rất tốt, muội tin chàng yêu muội thật lòng”,
Lý Nghiên mỉm cười nói, “Huynh không cần phải lo lắng.”
“Ta tin điều đó. Mọi người trong thành Trường An cũng đều biết
nhân phẩm của Trần nhị công tử”, Lý Diên Niên ưu tư, “Chỉ là, muội…?”
“Ca ca cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?” Lý Nghiên thẹn thùng
cười đáp, “Muội đã nghĩ thông suốt rồi. Bệ hạ đã có T