
ỏ hồng, cặp mày giương nhẹ đưa tình, liếc
nhìn bậc đế vương áo đen ngồi trên cao, trông vẻ anh tuấn bất phàm thì mặt chợt
ửng đỏ thêm, suýt nữa đi sai bước. Đó chính là vị phu quân tôn quý nhất trên đời
mà tất cả các cô gái trong thiên hạ đều ao ước. Lưu Triệt ngồi xem những vũ điệu
quyến rũ mê người này lại khẽ cúi đầu, nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ở trong đại đường này năm xưa y đã gặp Vệ Tử Phu, tiếng hát thánh thót, giọng
ca tròn vành, vòng eo mềm mại, xoay người nhẹ nhàng thể hiện ra nhu tình hết mực
khiến y tim đập thình thịch, quên mất nụ cười rực rỡ của A Kiều trong điện Tiêu
Phòng.
Có lẽ thật đúng là vật đổi sao dời, lâu rồi thì cũng không
còn tâm tình như buổi ban đầu nữa. Y ngược lại nhớ đến nét miệng A Kiều mỉm cười
như gió thoảng mây tan, nên người hát ca có phong tình hơn cả Vệ Tử Phu năm đó
cũng không thể làm cho con tim y gợn sóng thêm một lần nữa. Người hầu mặc áo
xanh bưng hũ rượu lên, Dương Đắc Ý đón lấy, châm đầy chén cho Lưu Triệt. Lưu
Lăng ngồi bên chú ý quan sát sắc mặt Lưu Triệt và Lưu Tịnh rồi cười nhạt, cũng
uống một chén, mọi thứ đều nhàm rồi.
“Thôi đi!” Lưu Triệt phất tay áo buông một câu, “Ca múa nhạt
nhẽo, hoàng tỷ theo trẫm đến hậu viên phủ Bình Dương hầu xem sao.”
Các cô gái đang nhảy múa ca hát tức khắc dừng lại. Vân Nghê
chợt cảm thấy nhục nhã, đôi mắt đẹp đã ngân ngấn nước. Công chúa trưởng Bình
Dương vẫn bình thản đứng lên, không hề có vẻ mặt thất vọng, phất tay cho các cô
lui ra rồi cười nói, “Hoàng đệ đã có ý như thế thì tỷ tỷ nào dám không tuân lệnh?”
Lưu Triệt đứng dậy, chắp tay bỏ ra ngoài. Lưu Lăng đợi đến
khi y phục bằng gấm đen tôn quý khuất hẳn thì mới mỉm cười bước theo. Thị tòng
áo xanh hầu rượu cúi thấp đầu đang định lui ra thì lại nghe thấy giọng lạnh
lùng của Bình Dương trưởng công chúa vang lên phía sau, “Nghiên Nhi.”
Lý Nghiên bỏ chiếc mũ quả dưa xuống để lộ mái tóc đen dày
óng ả, đưa tay xóa đi lớp phấn hóa trang làm hiện ra dung nhan xinh đẹp tuyệt
trần hơn hẳn Vân Nghê vừa rồi, xoay người lại quỳ gối, “Trưởng công chúa quả
nhiên tinh mắt.”
“Ngươi thật to gan”, Lưu Tịnh trách mắng.
“Nghiên Nhi chỉ cảm thấy” Lý Nghiên cúi đầu nhỏ nhẹ đáp, “Có
thể chính mắt nhìn thấy bệ hạ thì sẽ có ích hơn cho Nghiên Nhi sau này. Hơn nữa,
Nghiên Nhi tự tin sẽ không để bệ hạ phát hiện.”
Lưu Tịnh dịu lại, “Ngươi hãy lui về trước, đợi bệ hạ đi khỏi
rồi tới gặp ta.” Nàng ta hừ lạnh, phất tay dẫn A Lan vẫn còn kinh ngạc rời đi.
Lý Nghiên thở dài thườn thượt, để chiếc khay đang cầm trên
tay lên án. Bệ hạ đến phủ Bình Dương hầu, tuy không có khả năng là để kiếm tìm
một bậc hồng nhan tuyệt sắc vừa gặp mặt đã xiêu lòng như trong truyền thuyết
kia, nhưng ít nhiều cũng có ý muốn ngắm nhìn những người đẹp. Thuở nhỏ, mẫu
thân trước khi lâm bệnh qua đời đã gọi cô đến bên giường dặn dò: Phàm là con
gái thì phải biết tự trân trọng trước mới có thể khiến người khác trân trọng.
Tuyệt sắc như mẫu thân mà chỉ vì thời thiếu nữ không chịu
trân trọng bản thân nên cuối cùng phải chôn vùi dung nhan như hoa của mình vào
chuyện cơm áo.
Ở đời nhiều lúc chẳng phải cứ tận dụng triệt để mọi cơ hội
thì sẽ có được điều mình muốn. Nếu cô tới yến tiệc lần này, dù bệ hạ có si mê
dung nhan thì trong lòng cũng khó tránh khỏi bị coi thường. Chỉ có sự gặp gỡ bất
ngờ mới khiến cho đàn ông hứng thú. Có đôi khi không gặp lại càng khiến lòng
người mong đợi, nên cô phải biết cách đề cao bản thân, chỉ là…
Trong ca cơ viện…
“Nếu má má cảm thấy Nghiên Nhi có thể thành công thì giúp
Nghiên Nhi một việc được hay không?”, Lý Nghiên hỏi.
“Giúp cái gì?”
“Giúp Nghiên Nhi kiếm một bộ y phục của người hầu trong phủ
vừa với người.”
“Con muốn làm gì?” Má má nghi hoặc, sau hiểu ra thì hít sâu
một hơi. “Con muốn cải trang thành thị nữ hầu hạ trong yến tiệc?”
“Muốn được bệ hạ chú ý thì không thể không hiểu suy nghĩ của
người.” Lý Nghiên cười khẽ, “Điều quan trọng nhất vẫn chính là bản thân bệ hạ,
có phải vậy không? Mặc dù đã nghe rất nhiều chuyện về bệ hạ nhưng khó có được
cơ hội như thế này, con muốn chính mắt nhìn xem bệ hạ là người như thế nào?”
Cô bê bình rượu, cúi đầu tiến vào đại đường rồi đứng ở một
chỗ rất xa về bên phải phía sau bệ hạ, dùng ánh mắt không làm người khác chú ý
đánh giá người đàn ông mặc y phục màu đen đang ngồi ngay ngắn ở vị trí cao quý.
Đánh giá một cách công bằng thì dù không phải ngồi ở ngôi cửu
ngũ, Lưu Triệt vẫn là người đàn ông khá hấp hẫn phụ nữ với khuôn mặt không giận
mà uy, vầng trán cao, cặp mày lưỡi mác đen nhánh cho tới đôi môi cực mỏng. Tất
cả toát lên vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám gần gũi.
Lý Nghiên thầm thở dài, ở quê hương của cô vẫn có một câu
nói rằng những người môi mỏng thì rất bạc tình. Những chiến công hiển hách
trong đời bệ hạ chẳng phải đã nói rõ y là người vô cùng bạc tình, cho dù là với
hạ thần hay đối với phi tần. Cô thật sự có thể mê hoặc một người như vậy được
sao, cô hỏi mà đã biết trước câu trả lời.
Phi Nguyệt trưởng công chúa Lưu Lăng quả nhiên là mỹ nhân nổi
tiếng Trường An, p