
nguyên niên, Hoàng thượng triệu
Tư Mã Tương Như ở vùng phía Tây trở về, lại phái Bác Vọng hầu Trương Khiên đi sứ
vùng Tây Nam. Các vương tử chư hầu cũng đã biết chuyện Hoàng thượng không hiểu
từ đâu tìm ra đứa con lưu lạc Lưu Đường của huynh trưởng Lưu Vinh và phong làm
Cú Dung hầu.
Khi Cú Dung hầu Lưu Đường mới phong đi nhận đất, Trần A Kiều
dẫn Lưu Sơ đến đưa tiễn. Lưu Đường mỉm cười nghe giọng nói trẻ con non nớt của
Lưu Sơ, lơ đãng liếc về hướng chiếc long xa buông rèm che kín đậu ngoài xa. Người
con gái trong chiếc long xa kia chắc đang rất hạnh phúc. Cho đến hôm nay thì hắn
đã có thể nhận ra ân tình ngày đó nàng che chở cho mình. Phụ thân, hắn thầm
nghĩ, chắc là người ấy vẫn còn nhớ đến phụ thân, cũng không uổng công phụ thân
nhớ tới người ấy suốt bao nhiêu năm qua. Vận mệnh là cái gì đó thật kỳ quái, có
khi chỉ một lần bỏ lỡ mà đau thương vĩnh viễn.
Khi chiếc xe ngựa của Cú Dung hầu bon bon chạy ra khỏi thành
Trường An thì câu chuyện tranh đoạt thảm thiết thời Cảnh Đế năm xưa đã đến lúc
hạ màn, ngay cả những dư âm cuối cùng cũng tan biến đi trong bối cảnh vui sướng
quanh vinh của Đại Hán đang bao trùm cả đất nước. Đến cuối năm Nguyên Thú
nguyên niên, dưới sự phối hợp hành động của Tang Hoằng Dương và Lý Thái, chính
sách muối sắt quy công đã được mặc nhiên áp dụng trên toàn lãnh thổ Đại Hán.
Các vương tử chư hầu cũng có người oán hận nhưng cuối cùng đều phải làm theo lệnh.
Một hôm, Lưu Triệt vời Tang Hoằng Dương đến điện Tuyên Thất,
tính toán xem của cải trong khố liệu có đủ để cung cấp dê bò tuấn mã cho quân đội
hay không. Các triều thần liền hiểu rằng một cuộc đại chiến quy mô lớn giữa Hán
Hung đã bắt đầu được châm ngòi rồi.
Cũng vào năm này, con gái trưởng của hoàng đế Đại Hán Lưu
Triệt là Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ xinh đẹp duyên dáng ở điện Tiêu Phòng đã
ăn mừng ngày sinh nhật tròn mười bốn tuổi của mình. Chuyện hôn nhân của cô liền
được đưa vào chương trình nghị sự của hoàng thất.
Vệ Tử Phu gảy đàn thánh thót trong điện Tiêu Phòng, hiểu rằng
đây chính là cơ hội tốt nhất của mình. Từ ngày đầu tiên Trần A Kiều trở về Trường
An và một lần nữa tiến vào hậu cung thì nàng ta phát hiện ra rằng mình đã không
còn hiểu được người con gái luôn rõ như ban ngày của thời xưa nữa. Nếu có thể
thì nàng ta tình nguyện được đối mặt với Trần A Kiều tính nóng như lửa đốt
nhưng ruột để ngoài da của ngày xưa, hay ít ra cũng không là một đối thủ chẳng
biết đường nào mà lần như bây giờ.
Hoàng hậu ở trong cung Vị Ương bị thất thế chính là do Trần
A Kiều ra tay, đến khi đoạt lại được sự sủng ái của Lưu Triệt thì nàng lại nhởn
nhơ rời cung, tạm trở về ở trong phủ Đường Ấp hầu. Lần tạm trở về này thoáng
cái đã gần một năm. Hoàng thượng lại vui vẻ để mặc. Tuy người thường xuyên đi
thăm Trần A Kiều nhưng dù sao y vẫn là vua của một nước nên không thể ở lâu lại
bên ngoài. Hơn nữa Lưu Triệt vẫn đến qua đêm với các phi tần trong cung Vị Ương
như cũ nhưng tính theo số lượng thì lại dường như không bằng ngày trước.
Vệ Tử Phu cảm thấy lòng chua xót. Hoàng thượng ơi Hoàng thượng,
năm xưa người gỡ trâm cài tóc của nàng ta xuống mà khen rằng “Mái tóc đẹp quá!”
Thế mà dần dần đã không còn giữ hình bóng của nàng ta trong tim nữa. Nàng ta đã
từng trao cho y tất cả tấm chân tình nhưng rồi tình yêu cứ từng ngày từng ngày
thở thành băng giá. Đôi khi nàng ta thậm chí còn hoài niệm lại thời Trần A Kiều
nắm giữ ngôi hoàng hậu, lúc đó nàng ta ở cung Vị Ương mặc dù gian khổ nhưng lại
được Hoàng thượng sủng ái, có các con gái tạo thành một gia đình hoà thuận vui
vẻ đầm ấm. Sau này y dần dần có nhiều con gái hơn thì cũng mất đi tình cảm đầm ấm
này. Đã không còn tình cảm đó, nàng ta cũng chỉ còn cách phải từng bước tìm đường
sinh tồn ở trong cung Vị Ương.
“Hoàng hậu nương nương!” Thải Thanh bước lại, thấy nàng ta
buồn bã rơi nước mắt thì trong lòng thầm thương xót, khuyên nhủ, “Đêm đã khuya
rồi, nương nương nên ngủ đi thôi.”
“Ừ”, Vệ Tử Phu buông đàn, dặn dò, “Ngày mai sai người báo
tin cho Thiếu chưởng sứ phu nhân nhé.”
Cuối năm Nguyên Thú nguyên niên, phủ Đường Ấp hầu nghênh đón
một vị khách hiếm có.
Trần A Kiều đặt quyển sách trên tay xuống, ngạc nhiên ngẩng
đầu lên, “Bình Dương trưởng công chúa tới chơi ư?”
“Dạ!” Lục Y quỳ đáp, “Mọi người nói như thế.”
Bình Dương trưởng công chúa Lưu Tịnh thời thiếu nữ cũng được
coi là có quan hệ tốt với A Kiều nhưng đến năm Kiến Nguyên thì trở mặt giúp Vệ
Tử Phu làm loạn, sau đó hai người không còn gặp riêng nhau nữa, thế mà bây giờ
lại tới chơi là có dụng ý gì? A Kiều ngẫm nghĩ rồi bảo, “Mời Trưởng công chúa
vào đi.”
Khi Lưu Tịnh còn là thiếu nữ thì đã nhiều lần tới lầu Mạt
Vân, lần này bước vào, trong lòng thầm cảm khái. Thế sự biến đổi quả nhiên
ngoài dự liệu của con người.
“Tịnh tỷ tỷ chịu tới phủ Đường Ấp hầu thật sự là rồng tới
nhà tôm”, Trần A Kiều ra đón.
“Nhiều năm không gặp rồi”, Lưu Tịnh nhìn nàng, “mà muội vẫn
thế, chẳng khác xưa là bao.”
Cả hai đều là những người từng trải sóng gió ở hoàng gia nên
dù cho trong bụng có nghĩ