
Đại Hán vốn mang hàm nghĩa chính trị sâu sắc. Ngự sử đại phu Lý Thái
ngày càng được Hoàng thượng coi trọng. Năm nay, thừa tướng Công Tôn Hoằng bệnh
ngày càng nặng, Hoàng thượng lại cho trưởng nữ đến Lý gia, dĩ nhiên lộ rõ ý tứ
trong đó.
Dùng một cuộc hôn nhân để lôi kéo chức vụ thừa tướng trọng yếu
ngoài triều vào trận doanh của Vệ gia là chuyện mà Vệ Tử Phu mong muốn. Vệ Trường
công chúa là người thông minh, huống chi Lưu Triệt đã đích thân quyết định nên
không thể nuốt lời. Nhưng cô vẫn đăm đắm nhìn ra ngoài điện, khẽ hỏi, “Mẫu hậu,
người thử nói xem nếu biểu ca Khứ Bệnh thấy con xuất giá thì có đau khổ không?”
Với tính cách dịu dàng kín đáo thừa hưởng từ mẫu thân, thường ngày cô không dám
bộc lộ tình cảm của mình vì sợ bị người khác nhòm ngó, nhưng đến lúc này cô
không còn giấu được hy vọng. Chỉ cần chàng thất thần vì ta chốc lát thì cũng
không uổng ta ái mộ suốt bao năm.
Vệ Tử Phu thấy lòng đau xót, thật ra đứa con gái đáng thương
này cũng bị cung Vị Ương làm cho nhỡ nhàng giống như mình. “Dĩ nhiên rồi. Phỉ
Nhi của mẫu thân đẹp như thế.” Nàng ta cố tỏ ra tươi tỉnh, nhưng trong lòng hiểu
rõ Hoắc Khứ Bệnh đang tăng cường huấn luyện quân Phiêu kỵ chuẩn bị cho cuộc đại
chiến Hán Hung sắp tơi, chưa chắc đã cam tâm đến dự buổi hôn lễ này. Lưu Phỉ cười
rạng rỡ, vịn tay hỉ nương chậm rãi bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.
“Hoàng hậu nương nương!” Thải Vi quỳ gối nói, “Đại hôn lễ sắp
bắt đầu rồi, người cũng nên ra ngoài đi thôi.”
“Không vội.” Vệ Tử Phu ổn định lại tâm tư, cười nhạt, “Càng
vào những lúc như thế này lại càng phải ăn mặc thật lộng lẫy mới có cơ hội chiến
thắng.”
Theo lễ nghi của nhà Hán, công chúa xuất giá phải cùng với
hôn phu đến điện Tuyên Đức quỳ lạy từ biệt Hoàng đế và Hoàng hậu rồi mới lên kiệu
hoa về nhà chồng.
Lưu Triệt đứng trên điện Tuyên Đức nhìn xa xăm. Vệ Tử Phu
hơi cúi đầu bước về phía y. Nàng ta mặc lễ phục màu lục nhạt với đuôi áo rất
dài, được hai cung nữ nâng phía sau. Bộ xiêm y của hoàng hậu vốn đã vô cùng
trang trọng, lúc này lại toát lên dáng vẻ thướt tha đến kỳ lạ, ai nhìn vào cũng
thấy ngưỡng mộ. Đã một năm, y chưa từng gặp Vệ Tử Phu.
Vệ Tử Phu quỳ ở bậc thềm dưới điện bái chào, “Thần thiếp
tham kiến Hoàng thượng.”
“Mời Hoàng hậu đứng lên đi”, y cười nói.
Vệ Tử Phu ngẩng lên, mái tóc nàng ta búi rất chùng, là kiểu
tóc của hoàng hậu trong những trường hợp trang trọng nhưng lại rất nhu hòa.
Nàng ta không trang điểm, ánh mắt u oán. Lưu Triệt phảng phất như thấy lại Vệ Tử
Phu của nhiều năm trước. Lúc đó ở tiền đường của phủ Bình Dương hầu, nàng ta mới
vừa tròn đôi tám, động tác mềm mại, hát xong một khúc thì cũng nhìn y bằng ánh
mắt dịu dàng như thế. Chỉ là… Lưu Triệt khép mắt, tự hỏi lòng đã chẳng còn tình
cảm yêu thương như lúc ban sơ. Thỉnh thoảng, ngay cả y cũng cảm giác bản thân
mình cực kỳ tàn nhẫn, một khi trong lòng đã gạt bỏ ai đó thì không bao giờ muốn
ngoảnh lại dù chỉ một lần. Vương Thấm Hinh như thế, Vệ Tử Phu cũng như thế. A
kiều cũng từng như thế, nhưng cuối cùng nàng lại trở thành ngoại lệ duy nhất.
Vệ Tử Phu ngồi xuống bên phải Lưu Triệt, chiếc áo cổ thấp để
lộ làn da trắng nõn nà. Hỉ nương dìu tay Vệ Trường công chúa đi tới dưới điện,
tấm khăn trùm đầu màu đỏ ngăn trở tầm mắt Lưu Phỉ khiến cô chỉ biết nhẹ nhàng
quỳ xuống bái lạy theo đúng lễ nghi, “Nữ nhi bái biệt phụ hoàng và mẫu hậu.”
Lưu Triệt gật đầu, “Vệ Trường, về nhà chồng phải hiếu thuận
với cha mẹ chồng, tuân thủ đạo làm vợ biết chưa?”
“Dạ con biết.”
Lưu Triệt đợi Lưu Phỉ lên kiệu hoa đi xa rồi mới đứng lên, nửa
cười nửa không nói, “Tử Phu phải chịu cực khổ rồi.”
Vệ Tử Phu thoáng run người, vội vàng đáp, “Việc này là do thần
thiếp tận lực làm hết chức trách, sao dám kêu khổ.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Triệt nhìn mãi cho đến khi nàng ta một lần
nữa cúi đầu mới nhẹ nhàng nói, “Tử Phu ở điện Tiêu Phòng suy nghĩ suốt một năm
như thế cũng là đủ rồi. Từ hôm nay trở đi trẫm giao lại cung Vị Ương này cho
nàng, hy vọng nàng đừng làm trẫm thất vọng nữa.”
Vệ Tử Phu dịu dàng đáp, “Thần thiếp kính cẩn tuân lệnh Hoàng
thượng.”
Lưu Triệt không quay đầu lại, cứ thế bước khỏi điện Tuyên Đức.
Vệ Tử Phu đứng dưới bậc thềm của điện Tuyên Đức, từ từ ưỡn thẳng lưng. Thanh đệ,
thế này cũng đủ rồi. Nếu như Trần A Kiều không thừa cơ đánh ngã triệt để Vệ gia
chúng ta, vậy chúng ta sẽ lại đứng dậy trong thành Trường An này để nghênh tiếp,
để xem tương lai sẽ biến hóa kỳ lạ thế nào?
Vệ Tử Phu rưng rưng nước mắt, thu hồi ánh nhìn lưu luyến
đang hút theo bóng lưng Lưu Triệt. Cho dù thế nào thì ta vẫn là hoàng hậu trong
cung Vị Ương! Trong thiên hạ này chỉ có hoàng hậu là nữ chủ nhân danh chính
ngôn thuận duy nhất của tòa cung điện này!
Tháng Ba năm Nguyên Thú thứ hai, thừa tướng Công Tôn Hoằng bệnh
nặng lâu ngày cuối cùng đã qua đời. Lưu Triệt ra lệnh an táng trọng thể rồi
giao cho bố chồng của Vệ Trường công chúa là Lý Thái làm Thừa tướng.
Cùng tháng này, nỏ liên hoàn do Công chúa trưởng Phi Nguyệt
sáng chế đã được kiểm chứng và chế tạo hàng loạt.
Cuối tháng Ba, Lưu T