
lần nữa cho Thái hậu nương nương.”
Vương thái hậu gật đầu, “Làm tiên sinh vất vả rồi.”
Tiêu Phương bày một dãy ngân châm[1'> trên tấm vải
trắng, dùng lửa hơ qua rồi nhẹ nhàng cắm vào huyệt đạo của Vương
thái hậu, sau nửa canh giờ mới rút ra.
[1'> Ngân châm: Kim bạc.
“Thái hậu nương nương cảm thấy thế nào?” Hắn thu
châm, khẽ hỏi.
Vương thái hậu từ từ mở mắt, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Mọi người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm. “Y thuật
của Tiêu tiên sinh thật cao minh”, Vệ Tử Phu tán thưởng, “Từ Cứ Nhi cho
tới Thái hậu nương nương bây giờ đều nhờ ơn của Tiêu tiên sinh. Tiên
sinh không muốn ở lại Ngự y thự, thật sự đáng tiếc.”
Tiêu Phương đứng dậy, cúi đầu, “Hoàng hậu nương nương
khen quá lời, Tiêu Phương thực không dám nhận.” Gương mặt hắn trắng
trẻo, hồng hào như ngọc khiến ngay cả Vệ Tử Phu cũng không thể không
thầm khen một câu là nhân vật tuyệt đại.
“Thảo dân viết thêm cho Thái hậu nương nương một phương
thuốc, dùng xong chắc sẽ ổn.”
Nội thị dâng lên giấy mực, Tiêu Phương nhận lấy, hơi
suy nghĩ rồi viết ra. Minh Đạt nhận đơn thuốc, cung kính nói, “Đa tạ
Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Phương khẽ khom người lui về sau một bước, quỳ
lạy, “Thảo dân cáo lui”, rồi dẫn Lộng Triều đi ra khỏi cửa.
Đi trong hành lang của cung Trường Nhạc, nội thị áo
xanh dẫn đường phía trước mỉm cười quay đầu lại nói, “Ngày trước
Tiêu tiên sinh từng đảm nhiệm chức vị trong Ngự y thự, chẳng hay có
muốn gặp ai không?”
Tiêu Phương ngần ngừ đáp, “Cũng không muốn… Hơn nữa,
việc này không hợp cung quy thì phải?”
“Những người khác dĩ nhiên là không hợp cung quy.”
Nội thị gật đầu, “Nhưng Tiêu tiên sinh đã trị lành bệnh cho Thái hậu
nương nương, là đại phu của Nhị điện hạ, còn là sư phụ của Trần
nương nương, Dương công công tất sẽ không trách tội.”
Tiêu Phương liền động lòng. Sau khi rời khỏi Ngự y
thự thì chỉ nghe được những tin tức lõm bõm về A Kiều, nhớ tới
những loại huân hương mà A Kiều phối chế, lòng lưỡng lự rồi khẽ gật
đầu, “Đã như vậy thì xin phiền công công.”
Ngự y thự nằm ở phía đông cung Vị Ương. Khi còn đảm
nhiệm chức vụ cung đình ở Ngự y thự, Tiêu Phương sống khá khép mình,
không giao thiệp nhiều với ai. Những thái y khác của Ngự y thự e dè
thân phận của hắn nên cũng không làm khó. Hắn đứng đợi trong các một
hồi rồi nói vẻ thất vọng, “Đi thôi!”
Nội thị hỏi lại, “Tiêu tiên sinh không có chuyện gì
khác thật sao?”
Lộng Triều theo phía sau, nghiêng đầu nhìn thật lâu,
đột nhiên lên tiếng, “Nhạn Thanh tỷ tỷ dạo này thế nào?”
Mọi người lặng ngắt, biết người mà thiếu niên này
hỏi chính là Trần nương nương. Quan thái y nói lảng sang chuyện khác,
“Những chuyện khác chúng tôi không biết, nhưng chắc là Trần nương nương
vẫn khỏe mạnh bình an. Sau khi Tiêu tiên sinh đi rồi người cũng có mấy
lần lấy thêm huân hương, đều cùng một loại dược liệu giống nhau. À,
đúng rồi, vài ngày trước người có nói là hiệu quả kém đi nên thêm
vào một vị Phụ tử.”
Tiêu Phương gõ vào trán Lộng Triều, “Đừng làm người
khác khó xử, đi thôi!” Hắn bước ra khỏi y quan nhưng trong lòng vẫn
còn hoài nghi, Phụ tử là vị thuốc không giúp được gì cho công hiệu
của Dưỡng thần hương, A Kiều muốn nó để làm gì. Hắn nhớ lại thành
phần dược liệu của Dưỡng Thần hương, bước chân đột nhiên chững lại.
“Tiêu tiên sinh!” Nội thị quay đầu lại, hỏi, “Có
chuyện gì vậy?”
Hắn trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu đi tiếp.
Ra khỏi Ngự y thự là đã gần đến cửa Tư Mã môn để
xuất cung ở phía đông. Nhìn qua tường của hoàng cung là có thể cung
Trường Môn thấp thoáng dưới rặng trúc xanh phía xa. Phụ tử là một
vị thuốc, mặc dù tên là Phụ tử nhưng khi phối hợp vừa đủ với Phòng
phong, Đỗ hành, Tửu liên, Bạch phục linh, Cam thảo sẽ thành một phương
thuốc điều hòa kinh nguyệt rất ôn hòa. Nam nữ sau khi ân ái với nhau,
nếu người con gái không muốn có thai thì phải uống trong vòng mười
canh giờ, tổn thương với thân thể rất nhỏ. Trong phương thuốc thời xưa
có ghi lại nhưng hiện giờ rất ít người am hiểu. Năm đó khi A Kiều
bái làm môn hạ của hắn thì hắn đã từng giảng cho nàng nghe khi ở
Đường Cổ Lạp Sơn.
Tiêu Phương dừng bước ngoài cung Vị Ương, quay đầu
nhìn về hướng cung Trường Môn.
“Tiêu ca ca”, Lộng Triều quay sang nhìn hắn, cặp mắt
đen lay láy ánh lên vẻ tò mò, “Huynh đang nhìn cái gì thế?”
“Không có gì.” Tiêu Phương lắc đầu, quay người lại
tiếp tục bước về phía trước.
A Kiều hiện giờ đang làm những việc gì ở trong tòa
cung điện đó? Mới bắt đầu và