
riệt không đáp, mặc dù trong cung Hán không có
quy định, nhưng thông thường Hoàng đế sẽ nghỉ ở điện Tiêu Phòng vào
đêm tiễn năm cũ đón năm mới để thể hiện rằng Hoàng hậu chính là
người có địa vị tôn quý nhất trong hậu cung. Việc Lưu Thanh vừa mới
mời cho thấy chính do Vệ Tử Phu mượn việc này để xui cô bé làm. Y
chỉ không ngờ là khi bị mình đáp trả lạnh nhạt mà Vệ Tử Phu vẫn
có thể giữ được thái độ dịu dàng, cười nói lễ độ như thế. Nghĩ
đến đây thì dù có lòng dạ sắt đá cũng vẫn nảy sinh đôi chút xót
thương. Trong ấn tượng của y, Vệ Tử Phu luôn là người con gái xinh đẹp
dịu dàng, thông minh thức thời. Vì thế y cảm thấy nàng ta phù hợp,
liền nguyện ý nâng đỡ lên ngôi vị hoàng hậu. Song ngôi vị hoàng hậu
quá nặng nề đã dần dần làm mòn đi những nét trong trẻo thuần mỹ
mà y yêu thích ở nàng ta. Vệ Tử Phu dần dà đã trở thành chiếc bóng
mờ sau cái ngai hoàng hậu tôn quý. Phảng phất hiện giờ vẫn là dung
nhan năm đó, như bông hoa hé nở trong ngày xuân nhưng y lại thấy rõ
ràng ẩn bên trong một tia tàn lụi.
“Tử Phu cứ về nghỉ ngơi trước đi”, Lưu Triệt từ chối
khéo, “Trẫm đến điện Tuyên Thất một chút.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Vệ Tử Phu tạ lễ đúng quy
cách rồi mỉm cười rời đi.
Lý Chỉ lại nhận thấy rõ ràng rằng sau dáng vẻ hoa
lệ đó là nỗi bi thương khắc sâu trong tâm khảm.
Lưu Triệt trở về đến điện Tuyên Thất thì tuyết rơi
càng lúc càng lớn. Khí hậu ở Trường Anh hanh khô, vào mùa đông,
tuyết rơi như hoa khiến khí trời không hề có chút cảm giác ẩm thấp.
Dương Đắc Ý hầu hạ ở bên cạnh thấy sắc mặt Lưu Triệt dưới ánh nến
hiện lên vẻ âm trầm một hồi lâu, chợt nghe y hỏi, “Bây giờ là mấy
giờ rồi?”
“Bẩm Hoàng thượng”, Dương Đắc Ý khom người đáp, “Gần
tới canh ba rồi. Hoàng thượng nên nghỉ ngơi đi.”
“Ừ”, Lưu Triệt trầm ngâm, nhớ lại những ngày tháng
xưa kia khi A Kiều luôn có mặt ở trong điện Tuyên Thất cùng y xử lý
xong tất cả mọi công việc rồi hai người mới dìu nhau trở về điện
Tiêu Phòng. Sau năm Nguyên quang thứ năm, y chưa từng bước vào Trường Môn
nửa bước, chôn vùi những ký ức ấm áp đó xuống tận sâu đáy lòng.
Vệ Tử Phu không có những tình cảm như của A Kiều đối với y, ngay cả
sau khi lên đến ngôi vị hoàng hậu cũng chỉ biết ở trong Tiêu Phòng yên
lặng đợi chờ y đến.
“Khởi giá đến cung Trường Môn”, y chợt nghe thấy
giọng nói của mình.
Dương Đắc Ý vâng dạ, cung cúc bước ra chuẩn bị.
Lưu Triệt ngồi trên ngự liễn, không hề cảm giác thấy
gió tuyết. Màn đêm trong cung Vị Ương cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe
được rõ ràng cả những tiếng cung nhân đạp tuyết kêu loạt xoạt hoặc
là tiếng tuyết rơi xuống rào rạt. Từ xa đã trông thấy ánh đèn dầu
trong cung Trường Môn, Lưu Triệt bỗng nhiên không thể nén nổi cảm giác
ấm áp đang dâng lên từ đáy lòng.
Thì ra là vẫn còn có lòng đấy sao? Y tự mỉa mai,
bao nhiêu năm qua thật cũng chỉ là một vòng tròn rất lớn rồi cuối
cùng lại trở về điểm ban đầu. Không, thật ra không phải là điểm ban
đầu. Lúc đó nàng là Quận chúa Đường Ấp nức tiếng kinh thành còn y
chỉ là một vị quân chủ bị quản thúc đang cầu sinh tồn trong bối
cảnh cung đình quỷ quyệt. Hôm nay, y là đế vương quyền nghiêng thiên
hạ, còn nàng thì sao? Nàng chỉ laà một người bị thế nhân gọi là
phế hậu trong cung Trường Môn.
Trần A Kiều chưa bao giờ là Vệ Tử Phu. Nàng dù thông
minh hay không thông minh cũng sẽ chẳng bao giờ chiều theo ý của y, mặc
cho có phải bêu đầu sứt trán suốt bao nhiêu năm qua, cũng không chịu
đổi tính. Thật ra nếu một A Kiều như vậy mà có biến thành Vệ Tử
Phu thì liệu y có thể vẫn chấp nhận không chịu buông tay?
“Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt”[1'>.
Thật ra thì đều giống nhau mà thôi, lúc đó dù nàng có gọi thế nào
cũng không thể làm y quay đầu lại, còn hôm nay cho dù y đã quay đầu
lại nhưng dù làm thế nào A Kiều vẫn không trở về điện Tuyên Thất
cùng y, âu yếm gọi y hai tiếng Triệt Nhi.
[1'> Ý câu này là: Những chuyện đã qua rồi thì cứ
để nó qua đi, dù có hối hận cũng không thể làm lại được nữa.
Y đã từng hứa hẹn xây dựng một lầu vàng cho nàng,
cùng nàng sống cuộc sống hạnh phúc ở trong tòa lầu vàng đó, thế
nhưng chỉ trong một khắc đã hờ hững quay người bỏ đi, để mặc cho toà
lầu vàng dần thành hoang phế rồi sụp đổ trong lòng nhau.
Ngày đó, nàng nhiều lần cầu xin y tới Trường Môn,
nhưng y chỉ nhìn mà cảm khái, cứ thế buông rơi để mặc nàng tuyệt
vọng.
Tháng đó, nàng bay nhảy ở trong thà