
ện đều quỳ bái. Tế tự diễn ra rất lâu, khi kết
thúc đã là sau giờ Ngọ. Hoàng đế dùng thể thức long trọng nhất
thừa nhận sự tồn tại của Hoàng tử trưởng Lưu Mạch. Từ lúc này,
các quan lại Đại Hán như có thể nhìn thấy dưới Hoàng đế có một
hoàng tử ưu tú.
“Hoàng thượng”, trong điện Tuyên Thất, thừa tướng Công
Tôn Hoằng bị bệnh đã lâu không thiết triều gắng gượng đi tới, cung
kính hỏi, “Tiền triều chưa bao giờ gặp tình huống như Hoàng tử
trưởng Lưu Mạch thế này, không biết rốt cuộc coi là dòng trưởng hay
dòng thứ.”
Mọi người đều nín lặng, thật ra về xuất thân tôn
quý thì không một hoàng tử nào có thể so với Lưu Mạch có mẹ là
cháu ngoại của Hiếu Văn hoàng đế tiền triều, song từ khi Vệ gia có
người được phong hoàng hậu thì ân sủng không ai bì kịp, quyền thế bên
ngoại cực lớn.
Trên điện, Lưu Triệt khép hờ mắt, sắc mặt không biết
là vui hay giận.
“Dĩ nhiên là dòng trưởng rồi.” Quan Nội đình Trương
Thang bước lên tấu, “Chắc mọi người chưa quên rằng lúc Trần nương nương
có mang Hoàng tử trưởng và Công chúa Duyệt Trữ thì vẫn chưa có ai
là hoàng hậu.”
Trong điện, Tang Hoằng Dương liếc nhìn Trương Thang.
Quan Nội đình Trương Thang chính là người xét xử vụ án Vu cổ của
Trần hoàng hậu năm đó. Sở trường của lão là đoán ý quân chủ, lần
này cũng không phải ngoại lệ. Hơn nữa lão đứng ra bênh vực cho Trần
gia thì Trần gia cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ cho lão.
Điều Trương Thang nói là sự thật, ngay cả tiên sinh
dạy học cho Nhị hoàng tử Lưu Cứ là Thạch Khánh và Trang Thanh Địch
cũng không thể phản bác. Công Tôn Hoằng ngầm dò xét sắc mặt Lưu
Triệt, thấy ánh mắt của Hoàng đế thăm thẳm, không tỏ ý vui mừng
nhưng cũng không phản đối thì cười khẽ. Chuyện này coi như ván đã
đóng thuyền.
Song Công Tôn Hoằng thực không ngờ rằng ở trong cung
Trường Môn, Trần A Kiều lại tỏ thái độ không mấy vui mừng khi sự
việc phát triển đến nước này.
“Mẫu thân!” Lưu Mạch từ thái miếu trở về, nhìn thấy
mẫu thân có vẻ lo âu sầu não chẳng hề vui sướng gì thì lấy làm lo
lắng, khẽ gọi nàng.
“Mạch Nhi!” Trần A Kiều quay lại, thấy con trai lộ vẻ
ưu tư thì hơi do dự hỏi, “Nói cho mẫu thân biết, con có hy vọng được
giống như phụ hoàng không?”
Lưu Mạch lập tức hiểu ý tứ A Kiều, “Thật ra thì con
thích ở ngoài hơn, nhưng như hiện giờ cũng đã tốt rồi.” Cậu cúi đầu
khẽ nói.
A Kiều bật cười, dịu dàng xoa trán Lưu Mạch, “Mạch
Nhi, con phải biết rằng mẫu thân chỉ hy vọng con và Tảo Tảo sống tốt
là được rồi, không hy vọng xa vời.”
“Chẳng cần con có thừa nhận hay không thì ông ấy vẫn
là phụ hoàng của con”, Trần A Kiều bỗng nhiên nói, “Đừng chống lại
ông ấy nữa, con nên biết từ hôm nay trở đi, số người soi mói từng cử
chỉ hành động của con đã nhiều hơn trước kia nhiều.”
Lưu Mạch thở nhẹ một hơi, yếu ớt đáp, “Dạ.”
“Mẫu thân không cách nào ngăn được con bước lên con
đường hôm nay bởi vì đây là thứ con phải có.” Nàng nói tiếp, “Nhưng
Mạch này, một khi tên của con đã chính thức viết lên ngọc phả thì
con sẽ phải mang một gánh nặng không thể vứt bỏ, cho dù không muốn
tranh đoạt vị trí cũng phải sẽ phải tranh đoạt, con phải suy nghĩ thật
kỹ.”
“Mẫu thân không cần lo lằng cho Mạch Nhi”, Lưu Mạch
ngẩng đầu, chí khí tỏa ra từ cặp lông mày, “Mẫu thân phải tin tưởng
rằng con sẽ bảo vệ được cho mẫu thân và Tảo Tảo.”
Trần A Kiều lắc đầu, không thể nào lừa gạt được
bản thân, động tác vừa rồi của Lưu Mạch giống cha nó như đúc.
Viên quan chép sử tới hỏi niên hiệu của năm đúng lúc
Lưu Triệt rời điện Tuyên Thất đi đến đài Bách Lương dự yến, đang nghĩ
về việc đi săn thú mùa thu ở rừng thượng uyển nên y thuận miệng trả
lời luôn là “Thú.”
Hôm nay là ngày tiễn năm cũ đón năm mới nên ngay cả
Vương thái hậu cũng rời cung Trường Nhạc. Thời gian gần đây bà đã
khỏe hơn, ngồi ở vị trí thủ tọa trên đài Bách lương nhìn Lưu Triệt
bước lên giữa tiếng bái chào của các phi tần, hỏi khẽ, “A Kiều đâu?”
Ánh mắt Lưu Triệt thoáng hiện vẻ u ám, “Chắc là
nàng cảm thấy người hơi khó ở nên không tới?”
Vương thái hậu cũng không để ý lắm đến chuyện này,
liền gật đầu, “Hoàng thượng tới rồi thì cũng nên khai mạc yến hội
đi.”
Người hầu kẻ hạ trong cung nối nhau bước vào thắp
lên những cây nến to bằng bắp tay chiếu rọi đài Bách Lương sáng như
ban ngày. Các ca cơ, vũ công hát hay múa đẹp ở dưới đài xướng lên
những lời ca uyển chuyển. Lưu Triệt và Vệ Tử Phu chia nhau ngồi ở hai
bên Vương thái hậu. Vê