
̣ Tử Phu hành lễ xong mới ngồi xuống.
“Phụ hoàng”, Chư Ấp công chúa Lưu Thanh hớn hở gọi,
bước lên dâng chén rượu, “Nhi thần chúc phụ hoàng khắp thiên hạ, chúc
Đại Hán ta mãi mãi trường tồn.”
Lưu Triệt mỉm cười khen hay, đón lấy rồi uống một
hơi cạn sạch. Trong đó tất nhiên là rượu Tân Phong vì mặc dù không
mấy người biết rằng Hoàng đế cũng giống như Hoàng tử trưởng không
thể uống Bích Nhưỡng Xuân thịnh hành khắp Trường An trong thời gian
gần đây, nhưng Vệ hoàng hậu thì lại biết điều này. Lưu Triệt nhìn
người con gái mà y luôn yêu thương, kể từ khi mẹ con A Kiều hồi cung
thì y hầu như không còn trông thấy cô bé ở khoảng cách gần như vậy. Y
nghĩ đến đây thì không khỏi liếc mắt nhìn Vệ Tử Phu ở cách mình
không xa, dưới ánh nến thấy nàng ta đang mỉm cười ngồi ngay ngắn,
dáng vẻ đoan chính toát lên phong thái của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Phụ hoàng”, Lưu Thanh nũng nịu cất tiếng, ngẩng đầu
nhìn lên, trong mắt chan chứa khát vọng, “Thanh Nhi mới học được một
khúc ca múa, phụ hoàng tới điện Tiêu Phòng để Thanh Nhi múa cho phụ
hoàng xem được không?”
“Thanh Nhi”, Vệ Tử Phu quay đầu lại quở trách, “Phụ
hoàng bận rộn việc nước, con không được quấy rầy người.”
Lưu Thanh lí nhí vâng dạ nhưng vẫn len lén nhìn xem ý
tứ của Lưu Triệt. Trước đây, rất nhiều lần cô đã làm như vậy, thì đa
phần là cứ đến nửa đêm phụ hoàng sẽ giá lâm tới điện Tiêu Phòng
với mẹ con cô, song lần này Lưu Triệt lại vén ống tay áo uống một
ngụm rượu, thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt tươi cười của Lưu Thanh,
lạnh nhạt, “Để hôm khác đi.”
Vệ Tử Phu lập tức thấy lòng quặn thắt. Nỗi đau này
chỉ chầm chậm dâng lên, không quá mãnh liệt nhưng lại không thể nào
chịu đựng nổi. Nàng ta nhìn vào gương mặt kinh ngạc lẫn thất vọng
không che giấu nổi của con gái. Một Lưu Thanh luôn được sủng ái, Chư
Ấp công chúa chưa bao giờ bị bỏ rơi thì làm sao hiểu nổi nỗi bi
thương khi không còn được hưởng ơn vua.
Trên đài, các phi tần thấy tình hình như thế thì
đều hiểu. Có người nhướng mày nhếch môi nhìn hả hê, cũng có người
như đang suy tư, có người tỏ vẻ thê lương vờ vịt của mèo khóc chuột.
Nhưng hoàng hậu cho dù mất ơn vua vẫn là hoàng hậu. Vệ hoàng hậu
nắm quyền ở hậu cung cũng chưa làm chuyện gì gọi là có lỗi với
Hoàng thượng, bên ngoài vẫn có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh nắm giữ binh
quyền, bên trong còn có Lưu Cứ thừa kế hoàng tộc. Mặc dù Trần hoàng
hậu mơ hồ có xu thế lấn át nhưng lòng vua khó dò, làm sao biết
người có ý để cho hai nhà Trần, Vệ kiềm chế lẫn nhau hay không?
Lý Chỉ cúi đầu, sau khi Vương Thấm Hinh thất thế, ở
cung Vị Ương ngoài Hoàng hậu ra thì chỉ có nàng và Hình Nhược là
hai phi tần có địa vị cao nhất. Hình Nhược lại không sinh được con
nối dòng, nếu như Vệ hoàng hậu mất ngôi thì… Trong lòng nàng khẽ
dâng lên một niềm ao ước, nhưng chợt nghĩ đến cuộc sống cô đơn lạnh
lẽo ở điện Thanh Lương tại cung Trường Môn liền giật nảy mình, liếc
nhìn sang phía Hình Nhược đang ngồi bên cạnh, khẽ than một tiếng rồi
ôm lấy đứa con trai đầu lòng.
Đương kim Hoàng thượng anh minh quyết đoán, ai có thể
bày đặt quỷ kế qua được mắt y. Chi bằng dựa vào con trai, an phận
thủ thường ở cung Vị Ương này cho tới cuối đời, chờ Hoàng thượng
thỉnh thoảng ghé tới, coi như tất cả ý nghĩa của cuộc đời này đều
nằm ở đó. Tứ hoàng tử Lưu Đán vừa mới đầy hai tháng tuổi nằm trong
ngực nàng chẳng biết sao lại nhíu mày, giãy giụa mấy cái không
thoải mái rồi khóc òa lên. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Chỉ tay
chân luống cuống nhưng vẫn không dỗ được Lưu Đán nín khóc.
“Đán Nhi làm sao thế?” Vương thái hậu ngồi trên, hiền
hòa hỏi với sang.
Một vú em đứng hầu bên cạnh đón lấy Tứ hoàng tử
từ trong lòng Lý Chỉ, nhanh nhẹn kiểm tra một hồi rồi quỳ xuống bẩm,
“Chắc là Đán điện hạ lúc trước ăn nhiều quá.”
Vương thái hậu hiểu ra, xua tay, “Vậy thì ngươi bế
Đán Nhi xuống trước đi.” Lưu Triệt cũng thoáng cười, ánh mắt nhìn Lý
Chỉ lấp lánh khó hiểu.
Lưu Triệt biết rằng một khi y có mặt thì ngoài mẫu
hậu ra sẽ không có phi tần nào có thể vui hết mình. Y thấy đã khuya
mà Vương thái hậu cũng đã mệt liền nói, “Hôm nay kết thúc ở đây
thôi, mọi người về nghỉ đi.”
Các phi tần đều tinh ý lên tiếng vâng dạ, lục tục
đứng dậy tiễn Vương thái hậu được Minh Đạt đỡ tay dìu trở về cung
Trường Nhạc.
“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu dịu dàng hỏi, “Tối hôm nay
muốn đến ở với vị muội muội nào đây?”
Lưu T