
ra mới chịu
rời tay rồi xoay người dẫn Lưu Tế Quân bước đi.
Lưu Lăng quay lại, thấy A Kiều đứng trước điện, ánh
mắt nàng đơn cô không khỏi thần người ra, khẽ chau mày.
Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng của năm Nguyên Sóc
thứ sáu. Theo thường lệ, Hoàng thượng và Hoàng hậu phải dẫn phi
tần, hoàng tử đến lễ bái thái miếu. Thái miếu là nơi tế lễ tổ
tông, ngoài Hoàng hậu tất cả các phi tần đều không được vào, phải
chờ ở ngoài điện.
Lưu Triệt mặc lễ phục, mũ miện màu đen chắp tay đứng
trước bậc thềm của thái miếu, dưới ánh mặt trời mùa đông lộ ra vẻ
lạnh lùng tôn quý. Vệ Tử Phu bước xuống long xa, gạt tay thị nữ ra rồi
bước từng bước lên thái miếu, nếp váy của bộ trang phục tế lễ màu
đen trải dài phía sau.
“Hoàng thượng”, Vệ Tử Phu khẽ cúi đầu, dịu dàng
nói, “Đi vào thôi.”
Lưu Triệt nghiêng người nheo mắt, nhìn chiếc long xa
đang chầm chậm chạy cách đó không xa, thản nhiên bảo, “Chờ chút đã!”
Dưới bậc thềm thái miếu, Lý Chỉ thoáng một nét
cười nhạt, chẳng lẽ Vệ hoàng hậu còn thua một bậc sao?
Đám phi tần thốt lên một tiếng kinh ngạc nhìn người
phụ nữ mặc trang phục màu tím, không son phấn vịn tay Lục Y xuống xe
rồi nhẹ nhàng bước tới, tựa hồ còn tôn quý hơn cả Vệ Tử Phu mặc
xiêm y hoàng hậu. Vệ Tử Phu không hề đổi sắc, nhìn nàng thong thả
bước lên bậc thềm, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt
từ khi Trần A Kiều hồi cung tới nay. Nàng ta bỗng nhiên nhớ lại lúc
mới vào cung đã tình cờ được nhìn thấy Trần hoàng hậu đi cùng với
Hoàng thượng. Khi đó thần thái Trần hoàng hậu kiêu ngạo tôn quý, còn
Hoàng thượng đêm trước còn ôm ấp vỗ về nàng ta, lúc đó lại nhìn
người ấy với ánh mắt nhu hòa, chợt thấy vô cùng tuyệt vọng, dường
như tất cả những gì đã có trong một khắc đều đổ vỡ tan tành.
Thế nhưng, Vệ Tử Phu vẫn đứng ngay ngắn. Trần A
Kiều, hôm nay ta mới là hoàng hậu của giang sơn Đại Hán này.
Lưu Triệt liếc qua vẻ mặt của Vệ Tử Phu, cười nhạt,
đưa tay ra nắm lấy tay Trần A Kiều. A Kiều khẽ nhăn mặt, hơi có vẻ
không tình nguyện, nhưng trong tình huống khó xử như vậy thì chỉ có
hành động của nam nhân này mới có thể hóa giải sự chú ý của người
bên cạnh. Nàng thầm thở dài, nhìn Lưu Mạch đứng trong đám người. Nếu
không phải vì Mạch Nhi thì nàng cần gì phải nhún mình mà xuất hiện
ở đây. Ngày kính cáo sự tồn tại của Hoàng tử trưởng trước thái
miếu, nàng là mẹ đẻ thì sao có thể vắng mặt? Nhưng Trần A Kiều lẽ
nào lại phải cúi đầu trước Vệ Tử Phu cơ chứ?
Tham tế phụ trách lễ nghi thái miếu đứng im ngơ ngác
một lúc rồi mới tiến lên bẩm báo, “Hoàng thượng, thái miếu, ngoài
Hoàng hậu thì phi tần không được tự ý vào.”
Lưu Triệt nhìn xéo lão, ánh mắt lạnh như băng tuyết.
Dương Đắc Ý nhìn mặt đoán ý, vội vàng bước lên phía trước mắng,
“Ngu ngốc, Trần hoàng hậu là ai? Đây chính là cháu ngoại của Văn
hoàng đế, cháu gái của Cảnh hoàng đế, nếu người không thể vào thì
còn ai có thể vào?”
Mọi người chung quanh không ai phát hiện được khoảnh
khắc ấy, mặt Vệ Tử Phu đã tái nhợt đi.
Trong thái miếu vàng son rực rỡ, chỉ khi tế tự thiên
tử mới có thể dùng chính đỉnh tám quỹ[3'> trang nghiêm tôn quý. Ánh
vàng phát ra từ linh vị của bốn đời hoàng đế trước của Đại Hán
khiến Trần A Kiều chói mắt, nàng cúi đầu, nhớ tới hình ảnh Cảnh
Đế yêu thương mình khi còn nhỏ thì trong lòng đau xót, suýt nữa rơi
lệ. Thế sự biến ảo, nếu cữu cữu dưới suối vàng biết mình bị Lưu
Triệt bạc đãi thì có đau lòng không đây?
[3'> Đinh và quỹ là những đồ tế lễ. Đinh là cái
vạc, còn quỹ là bát lớn đựng đồ ăn. Số lượng đinh và quỹ nói lên
địa vị tôn quý của người được tế tự. Chế lễ từ thời nhà Chu đã
quy định, chỉ có bậc thiên tử mới được tế bằng chín đỉnh tám quỹ.
Kính cáo thái miếu là chuyện lớn hàng đầu trong
một năm nên ngay cả Lưu Triệt cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng
bước lên đứng trang nghiêm trước án, sau đó nhạc tế tấu lên, chủ tế
vào vị trí. Lưu Triệt vái theo nghi lễ rồi cung kính khấn, “Tiểu tử
Mạch lưu lạc bên ngoài nay đã trở về được nhận vào gia tộc, nhưng
cũng nên biết phải cung kính lễ nghĩa, nhân ái hiếu thuận, không được
lười nhác, không gần tiểu nhân, giữ gìn phép tắc!”
Tiếp đó chủ tế hô: “Xin mời hai vị hoàng tử tham
bái các vị tiên hoàng.”
Trong thái miếu, Lưu Mạch, Lưu Cứ mặc y quan chính
thức cùng tiến lên nghiêm trang lễ bái. Các quan viên, phi tần trong
điện lẫn ngoài đi