Duck hunt
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212352

Bình chọn: 10.00/10/1235 lượt.

n đâu là da thịt nàng run rẩy đến đó, thoáng sơ

hở đã thất thủ Kinh Châu[2'>.

[2'> Thất thủ Kinh Châu: Kinh Châu là một địa điểm

chiến lược trong “Long trung sách” của Gia Cát Lượng năm 207 khi ông

thực hiện cuộc Bắc Chinh lần thứ nhất. Khi đã chiếm được Kinh Châu,

“Long trung sách” gần như đã thành công, thì quan trấn thủ kinh Kinh Châu

là Quan Vũ lại vì phát động cuộc chiến khác mà sơ hở để mất Kinh

Châu, trở thành nguyên nhân lớn khiến cho chiến lược thất bại.

“Kiều Kiều”, nàng nghe y thán tụng bên tai, “Nàng

thật xinh đẹp!” Thật nóng bỏng. Thật lạnh lùng. Nàng ngượng ngùng

mở mắt ra nhìn, dường như là ảo giác, thấy chút xót thương hiện lên

tận sâu trong đáy mắt Lưu Triệt. Đó là người mà nàng đã từng vừa

yêu, vừa hận, khi sát kề bên mới biết rằng thân thuộc như đã được

khắc ghi trong xương trong cốt.

Từ đáy lòng nàng vang lên hai giọng nói, một là của

A Kiều sinh ra là để yêu thương chan chứa, mong chờ, vui sướng; còn

giọng nói kia là của A Kiều muốn chết đi vì hận, chỉ mong một cước đạp

văng y ra rồi chửi mắng cho thỏa thích. Từ sau khi linh hồn A Kiều và

Nhạn Thanh hợp lại làm một, nàng chưa từng gặp lại tình trạng linh

hồn giằng xé thế này, tranh chấp giữa hai bên sục sôi như nước với

lửa khiến nàng không thể cử động được.

Đúng lúc này, y lại ôm siết lấy nàng, “Kiều Kiều.”

Lưu Triệt nhìn nàng, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn buồn cười, “Làm

sao nàng lại giống như chưa bao giờ…?” Nói đến đây thì y ngậm miệng,

da dẻ nàng mịn màng như gấm khiến y yêu thích không nỡ rời tay.

A Kiều cảm thấy uất ức, nói theo một góc độ khác

thì nàng thật sự chưa bao giờ trải qua chuyện này, làm sao kháng cự

được Lưu Triệt đã quá thành thạo giữa ngàn hoa, huống chi trong đó

còn có một thứ tình cảm gọi là yêu. Rõ ràng là nàng hận y đến

mức nghĩ tới là thấy khinh bỉ nhưng mỗi lần gặp mặt thì trong lòng

lại dậy lên một đoạn ký ức yêu thương.

Trong phần lớn các trường hợp, con người không có

khả năng chống lại được tình yêu, có thể nén xuống nhưng không thể

xua tan.

Cuối cùng thì cũng đã đến bước này. Nàng nuốt

dòng lệ chực trào ra, mở to mắt nhìn người đàn ông cận kề trong gang

tấc, người mà nàng có yêu, cũng có hận. Y cũng trở nên tình mê ý

loạn, hơi thở dồn dập, không cởi được áo trong, liền giật phăng đi.

A Kiều đẩy y ra, định luồn qua với lấy tấm chăn đắp

lên người thì lại bị Lưu Triệt ôm chặt lấy, tay và môi y ve vuốt khắp

thân thể nàng khiến nó nóng lên rừng rực . Nàng thấy khó thở, cả

người mềm nhũn. Ý nghĩ kháng cự trong nàng bị sức nóng và đoạn ký

ức yêu thương kia đánh bại, không quan tâm tới động tác của y nữa.

Bàn tay Lưu Triệt vẫn ve vuốt vòng eo của nàng, lưỡi

y đang mơn trớn nàng cũng dần tiến sâu hơn. Nàng hoảng hốt, định cắn

vào đầu lưỡi của y thì y cười nhẹ né tránh. Lúc này không còn thấy

bóng dáng của bậc đế vương máu lạnh đâu nữa. “Kiều Kiều, nàng là

của ta”, y thì thầm vào tai nàng như một lời tuyên thệ rồi từ từ

nhún xuống.

Nàng cứng cỏi nhìn chằm chằm vào y, đến khoảnh

khắc y tiến vào nàng cắn thật sâu vào vai y. Hoa đèn bùng lên, hương

cũng dần dần cháy hết, chỉ còn lại tro tàn. Lưu Triệt bị đau, nhưng

cũng không né tránh. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống vai y, ấm

áp, nóng bỏng. Nàng cũng chẳng muốn nghĩ thêm, cảm giác càng lúc

càng rõ, từng tấc, từng tấc nóng bỏng, nàng thoáng thấy đau đớn.

A Kiều nhắm mắt cảm nhận, miệng vô tình cũng dần

hé mở. Vết máu chỗ vết răng sâu đã dần dần đông lại. Nàng lặng

người, cảm thấy ngỡ ngàng. Rõ ràng đây là người đã từng vô số lần

ân ái nhưng lại xa cách lâu tới mức không còn biết phải cầm tay thế

nào. Song cũng rõ ràng đây là một người xa lạ, thế mà vào khoảnh

khắc này lại gần gũi hơn bất kỳ người nào trên cõi đời. Phải đối

mặt như thế nào đây? Chẳng qua chỉ là một tích tắc buông thả mà

thôi.

Ít nhất vào lúc này, bọn họ là hai người gần gũi

nhất trên thế gian, không cần biết đến những đối chọi gay gắt trước

đây hay về sau.

Nàng đột nhiên cảm thấy rã rời, muốn nhắm mắt ngủ

một giấc thật say và xem những gì vừa trải qua chỉ là một giấc

mộng, nhưng trong lòng lại hiểu sâu sắc rằng đó là sự thực không

cách nào phủ nhận được.

Lưu Triệt xót xa nhìn A Kiều, nhìn nàng xõa tóc nằm

ở trên giường, đầy suy tư. Là vợ chồng với A Kiều nhiều năm như vậy,

y tự cho rằng mình đã hiểu nàng như lòng bàn tay nhưng vào lúc này

chợt thấy mơ hồ. Án