
́ng thú, hỏi, “Chơi như
thế nào?”
“Thật ra thì rất đơn giản.” Nàng liền giải thích sơ
qua, Lưu Triệt nge xong bèn nhặt lấy mấy quân trong bàn cờ bỏ ra
ngoài, tạo nên những âm thanh trong veo giữa đêm tuyết tĩnh lặng.
Y hỏi, “Hồi trước Kiều Kiều và Lăng Nhi cũng thường
chơi môn cờ này sao?”
“Đúng thế.” A Kiều gật đầu.
Thành Tục vén rèm bưng trà vào. Trà xanh vừa pha
còn bốc hơi nóng hổi, cặp chén ngọc bích cổ xưa chạm vào có cảm
giác ấm áp, rất thích hợp để uống trong đêm đông. Lưu Triệt cầm một
chén, trầm ngâm, “Kiều Kiều luôn biết những vật kỳ lạ này.” Lời nói
hàm ý sâu xa.
“Là mấy thứ đồ chơi vặt vãnh không đáng nhắc tới
mà thôi.” A Kiều nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, khoan khoái nhắm mắt
lại mà không hề phát hiện ở phía đối diện, ánh mắt của Lưu Triệt
càng lúc càng sâu hơn.
Trà đặc khiến tinh thần tỉnh táo, đêm đã khuya thế
này rồi nên nàng không dám giả vờ buồn ngủ để tỏ ý tiễn khách. Nàng
cũng không dám nghĩ đến chuyện chọc giận Lưu Triệt để tự đưa mình
vào tình cảnh nguy hiểm, chẳng thể làm gì khác hơn là gắng gượng
giữ tỉnh táo, hy vọng có thể bình yên ngồi đến sáng. Dù nàng cũng
biết hy vọng này xa vời nhưng nếu bắt phải cúi đầu bịt tai thì nàng
cũng không thể làm gì được.
Chơi cờ năm quân cũng đơn giản, Lưu Triệt chơi được
vài ván thì bắt đầu thành thạo. A Kiều tập trung ứng phó, hai bên
có thắng có bại. Bỗng Lưu Triệt khẽ cảm thán, “Đã lâu không có ai
đánh cờ thật sự với trẫm như Kiều Kiều.”
A Kiều yên lặng, không nói, thầm nghĩ: Vì người là
quân vương nên sẽ không có ai muốn vì một việc nhỏ như vậy chọc giận
ngươi. Thật ra thì ở một mức độ nào đó, ta cũng sợ ngươi vì biết
rằng một bậc quân chủ như ngươi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng
tới lợi ích của bản thân, rốt cuộc vẫn là thân phận của ta che chở
cho ta mà thôi.
Trần A Kiều đột nhiên cảm thấy bàn tay Lưu Triệt đang
mơn trớn khuôn mặt mình. Theo phản xạ, nàng né tránh nhưng Lưu Triệt
đã lạnh lùng giữ lấy cổ tay nàng. Nàng muốn giằng ra theo bản năng
nhưng lại không dám dùng toàn lực, đành nghiến răng chịu đựng bàn tay
cứng như thép của Lưu Triệt. Lưu Triệt vốn cũng không phải vị quân
vương trói gá không chặt, A Kiều biết thời niên thiếu y đã từng trải
qua gian khổ luyện đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung. Nàng định đứng dậy
thì thấy eo lưng đã bị giữ chặt.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt thì thầm, từ từ sáp sát má
nàng. Nàng nhìn vào đôi mắt y. Đôi mắt đen láy thật sắc bén ẩn chứa
vẻ không khoan nhượng nhưng lại sâu thăm thẳm như đại dương mang đầy hơi
thở yêu thương.
Ánh mắt thật quen thuộc. Con người cũng thật quen
thuộc.
Nàng ngơ ngẩn, một đoạn ký ức trong khoảnh khắc ập
đến.
Lưu Triệt dắt tay nàng lúc thiếu niên.
Lưu Triệt nói câu “Kim ốc tàng Kiều.”
Lưu Triệt lần đầu trao nàng nụ hôn.
Lưu Triệt lúc hôn lễ.
Lưu Triệt từ phía sau ôm lưng nàng.
Lưu Triệt lúc nói không phụ bạc nàng.
Lưu Triệt có hùng tâm tráng chí.
Lưu Triệt lúc vừa lên ngôi bị kiềm chế.
Lưu Triệt vì Vệ Tử Phu chống lại nàng.
Lưu Triệt vô tình bỏ đi.
Hình ảnh cuối cùng như một gáo nước lạnh xối vào
đầu khiến A Kiều chợt tỉnh táo trở lại, ánh mắt sáng lên.
Vành môi Lưu Triệt mơn man trên cổ nàng thật dịu dàng
mà nóng bỏng, khiến nàng gần như run rẩy, nó có chút không giống
với tính cách lạnh lùng tàn khốc của y. Nàng xoay người làm một
động tác cự tuyệt, vẻ mặt kiên cường. “Kiều Kiều!” Lưu Triệt nheo
mắt, nói giọng không vui, “Đến nước này rồi, nàng còn muốn thế nào
nữa?”
“Thiếp không muốn gì cả.” Trần A Kiều lộ vẻ đau khổ
nhìn xoáy vào mắt y, “Thiếp chỉ không làm được, không làm được thì
coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta cứ giống như mấy ngày qua,
người ở cung Vị Ương của người làm quân vương, thiếp ở cung Trường Môn
của thiếp sống bình lặng, không tốt sao?”
“Không tốt.” Lưu Triệt mím môi, cặp môi y rất mỏng.
Thời gian qua nàng vẫn không hiểu, vì vậy khi từ cặp môi y phun ra mấy
câu lạnh như băng thì nàng liền tê liệt, “Kiều Kiều, nàng phải biết
rằng dù nàng có lấy thân phận gì thì vẫn không có quyền nói chữ
không.”
Khuôn ngực y dán chặt vào thân thể của nàng. A Kiều
thầm hối hận tại sao mình lại ngủ muộn như vậy, tại sao lại ăn mặc
mỏng manh như vậy, từng chút hơi nóng thấm vào da thịt, vừa xa lạ
vừa hoảng loạn. Lưu Triệt cuồng nhiệt ôm chặt lấy nàng, định cởi
váy áo của nàng. Nàng mím môi giãy giụa, chợt cảm thấy tay y như
một ngọn lửa, sờ đế