
gặp nhau mà.”
“Làm sao mà giống nhau được.” Trần A Kiều nhắm mắt, trà xanh
mới pha còn bốc khói xanh biếc rất thích hợp để uống trong điều kiện thời tiết
như thế này. “Từ nay về sau muội coi như là được tự do, mỗi một mình tỷ phải ở
lại trong chốn hậu cung này, tẻ nhạt muốn chết được.”
Lưu Lăng cũng ra vẻ buồn bã nhưng trong mắt thì rõ ràng hiện
lên ý cười, “Có mà được tẻ nhạt, chỉ riêng việc lừa gạt, nghĩ mưu tính kế đấu
đá với nhau cũng đủ làm tỷ mệt chết rồi.”
Trần A Kiều đang định phản bác thì chợt nghe tiếng nha hoàn
vén rèm cửa bên ngoài điện bẩm báo, “Nương nương, phu nhân Đan Dương hầu dẫn
Giang Đô quận chúa tới chơi.”
Hai người hơi ngạc nhiên cùng nhìn nhau, vừa lúc thấy tầm
rèm cửa được cuốn lên, Kim Nga dắt Lưu Tế Quân bước vào.
Lưu Tế Quân khẽ gật đầu, kín đáo nhìn hai người con gái
trong điện Bát Nhã, một thanh tao thoát tục, một xinh đẹp diễm lệ, quả nhiên đều
nhan sắc nghiêng thành, không hổ danh tiếng truyền khắp Trường An. Kim Nga hỏi
thăm, “Nương nương đang rảnh rỗi mà sao không thấy Hoàng tử trưởng và Công chúa
Duyệt Trữ?”
Trần A Kiều đứng dậy đáp, “Hôm nay thời tiết tốt, chắc Mạch
Nhi dẫn Tảo Tảo đến trường bắn chơi rồi.”
“Nương nương thật có phúc, có hai con thông minh lanh lợi
như vậy”, Kim Nga khen ngợi, bỗng nhiên cảm thấy điện Bát Nhã ấm áp khác thường,
bèn đưa mắt nhìn chung quanh, “Không có lò sưởi nhưng vẫn thật là ấm áp, Kim
Nga phải lĩnh giáo Trần nương nương rồi.”
“Cũng không có gì”, Trần A Kiều đứng dậy nhẹ nhàng đáp, “Ta
xưa này không thích đốt lửa nên mới nhờ Tang tư nông chế tạo giúp. Nói ra thì
cũng không có gì đáng kể lắm, có nhìn thấy mấy cây cột này không?” Nàng chỉ vào
mấy cây trụ đồng trong điện, “Chúng đều rỗng ruột, không phải dùng để chống đỡ
cho cung điện mà là để dẫn nước từ lò đun vào bên trong và dưới đất, cho dù bên
ngoài có lạnh đến thế nào thì trong này vẫn ấm áp.”
Kim Nga thán phục, “Suy nghĩ của nương nương thật hay. Lúc
khác Nga Nhi cũng phải học theo nương nương, mời người đến làm một chiếc như thế
này ở Hầu phủ.”
Lưu Tế Quân thi lễ, “Tế Quân đa tạ Trần nương nương và Trưởng
công chúa Phi Nguyệt đã nhớ tới.”
Lưu Lăng trông thấy cô bé có phong thái ôn tồn lễ độ, liên
tưởng tới thân thế trớ trêu và vận mệnh của cô bé trong sử sách nên thầm thương
xót, nắm tay kéo lại bảo: “Sau này là người một nhà rồi, Tế Quân không cần phải
khách khí.” Sau đó nàng lấy ra một cái vòng tay, “Tặng cho cháu làm quà ra mắt
nhé.”
Lưu Tế Quân ngần ngừ, đang định từ chối thì Lưu Lăng đeo
luôn chiếc vòng tay vào cổ tay trái cô bé. Chiếc vòng tay rất đẹp, ánh ngọc
xanh biếc, trên thân có khắc những họa tiết nối liền với nhau cực kỳ tự nhiên tựa
như một bông hoa sen nhỏ. Tế Quân rất thích nhưng vẫn lên tiếng từ chối, “Tế
Quân còn nhỏ, không dám nhận đại lễ của Trưởng công chúa.”
“Tế Quân không cần khách khí với cô ấy”, Trần A Kiều lườm
Lưu Lăng một cái rồi lại quay sang cười tươi tắn, “Cô ấy đã tặng rồi thì ta
cũng không thể tay không được. Tế Quân thích thứ gì nào?”
“Ừm…”, Lưu Tế Quân ngập ngừng rồi ánh mắt dần sáng lên, “Tế
Quân từ nhỏ tập âm luật nên rất thích đàn tỳ bà. Nghe nói Trần nương nương am
hiểu nhất môn này, có thể gảy cho Tế Quân nghe một khúc được không?”
“Hay quá!” Kim Nga vỗ tay tán thưởng, “Kim Nga biết tiếng
nương nương đã lâu mà chưa từng được nghe khúc nào, hôm nay nhờ Tế Quân mới được
chính tai nghe, đúng là may mắn của Kim Nga vậy.”
Trần A Kiều bèn gật đầu, ra lệnh, “Mang đàn tỳ bà tới đây.”
Một lát sau, Lục Y đã mang cây đàn tỳ bà từ phòng trong tới.
Trần A Kiều nhận lấy bỗng cảm thấy hơi khó khăn. Nàng không hiểu sâu về đàn tỳ
bà, chỉ gảy được mấy khúc cổ điển nhưng Hán cung Thu nguyệt[1'> thì không thích
hợp, còn Thập diện mai phục tuy rất hay nhưng làm sao có thể gảy ra khúc đàn
miêu tả Tây Sở Bá Vương trước mặt hoàng tộc họ Lưu.
[1'> Hán cung thu nguyệt: Một khúc nhạc cổ nói nên tâm tình của
cung nữ thời xưa thường bị áp bức, khóc lóc thê lương, gợi nên sự đồng cảm của
mọi người.
Nàng thầm quyết định, nhẹ nhàng dạo dây đàn rồi gảy một
khúc nhạc. Lưu Tế Quân nhắm mắt, dường như được tận mắt nhìn thấy
mặt sông trong đêm xuân, hương hoa thoang thoảng, hớn hở nói, “Nương nương
đàn thật hay, không biết tên khúc nhạc là gì?”
“Xuân giang hoa nguyệt dạ”[2'>, Trần A Kiều thu đàn,
khí định thần nhàn nói.
[2'> Xuân giang hoa nguyệt dạ (Đêm trăng hoa trên sông
xuân) là một bài thơ của Trương Nhược Hư.
“Xuân giang hoa nguyệt dạ”, Lưu Tế Quân ngân nga từng
chữ, “Quả nhiên tên rất hay, thật hợp với khúc đàn. Chẳng hay có lời
không?”
“Có, để ta viết ra giấy cho Tế Quân mang về nhé.”
Lưu Tế Quân khẽ quỳ gối, “Tế Quân đa tạ ân điển của
nương nương.”
Đảo mắt thì bóng chiều đã ngả về tây, Kim Nga bắt
buộc phải ra về mà vẫn cứ cầm tay Lưu Lăng lưu luyến mãi không rời.
Lưu Lăng bật cười khuyên nhủ, “Chỉ ít ngày nữa sẽ được ở cùng một
chỗ với nhau rồi, cần gì phải nhung nhớ.” Kim Nga hiểu