
o phế hậu Trần A Kiều đưa ra.
Vương thái hậu tự thấy mình làm con gái cả bị
thiệt thòi nên sủng ái ba mẹ con Tu Thành quân. Tất cả mọi người trong
thành Trường Anh đều biết rằng lúc đầu Thái hậu muốn gả con gái
của Tu Thành quân là Kim Nga cho Tề Vương. Tề Vương thất bại bị diệt
quốc, Chủ phụ Yển đền tội, cuộc hôn nhân này tự nhiên không thành nên
mới chuyển sang gả Kim Nga cho Hoài Nam thế tử Lưu Thiên. Lúc đầu Vệ
gia cũng không để ý tới cuộc hôn nhân này, vì thế mà đã sơ ý để cho
Trưởng công chúa Phi Nguyệt Lưu Lăng tạo thành quan hệ em chồng chị dâu
với Kim Nga. Bởi vì Lưu Lăng có quan hệ mật thiết với Trần A Kiều nên
Kim Nga cũng qua lại gần gũi với Trần A Kiều. Chuyện này mà thành
thì cả nhà Tu Thành quân tất sẽ thân thiện với phế hậu.
Vệ Thanh thở dài, Kim Nga có thể nào tác động làm
Vương thái hậu thay đổi ý kiến trong một chừng mực nhất định không?
Vệ gia của bọn họ xuất thân hèn mọn, ngôi vị hoàng hậu của tỷ tỷ
Tử Phu không ổn định bằng Trần hoàng hậu năm xưa. Nếu ở trong cung Vị
Ương, cả Hoàng thượng và Thái hậu cùng nghiêng về Trần hoàng hậu
thì Vệ Tử Phu khác gì ngồi trên đống lửa, thế nên cũng khó trách
Vệ Tử Phu không tiếc thủ đoạn muốn cứu vãn tình thế. Khi Vệ gia còn
đang trong thời nghèo hèn, bọn họ chỉ mong một ngày nào đó có thể
dựa vào lực lượng của mình mà thoát khỏi đói nghèo là đã thỏa
mãn rồi. Nhưng đến lúc trèo lên được ngôi cao thì mới biết trên đó
cũng có những khó xử. Người sống trên thế gian vốn không thể nào
mọi chuyện như ý, chỉ có thể tiếp tục lao vào tình thế hiện tại
để chiến đấu mà thôi.
Khi Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga dẫn Lưu Tế Quân tới
thì mẫu thân Tu Thành quân và Bình Dương trưởng công chúa đã có mặt
ở cung Trường Nhạc.
“Kim Nga tham kiến Thái hậu, tham kiến Bình Dương
trưởng công chúa.”
“Nga Nhi đứng lên đi.” Vương thái hậu mỉm cười nói,
“Đây chính là Giang Đô quận chúa Lưu Tế Quân đó sao?”
Một cô bé chừng sáu, bảy tuổi phía sau Kim Nga quỳ
xuống, giọng nói mềm mại, “Tế Quân tham kiến Thái hậu nương nương,
tham kiến Trưởng công chúa, Tu Thành quân điện hạ.”
Vương thái hậu gật đầu khen ngợi: “Đúng thật là một
đứa trẻ lanh lợi.” Bà vịn vào Tu Thành quân đứng lên bảo, “Tế Quân,
tới gần đây cho ai gia xem nào.” Sau lần nói chuyện thật lâu với Lưu
Triệt, trở về y nhớ ra bèn tuyên Tiêu Phương sắp xuất cung tới chữa
bệnh cho Vương thái hậu. Tiêu Phương không hổ danh là Y kiếm song tuyệt,
châm cứu một đợt, thêm mấy thang thuốc bổ nữa thì bệnh nhức đầu của
Vương thái hậu liền biến chuyển tốt đẹp. Lưu Triệt vui mừng, ban
thưởng hậu hĩnh cho Tiêu Phương nhưng lại ra lệnh cho hắn phải ở trong
kinh thành, không được tự tiện bỏ đi.
Tế Quân đưa mắt nhìn Kim Nga, thấy sắc mặt nàng ta
nhu thuận, miệng cười tươi tắn thì liền buông tay ra, chầm chậm bước
lên tới trước mặt Vương thái hậu. Vương thái hậu nắm tay quan sát cô
bé thật kỹ. Tế Quân có thân hình nhỏ bé, vóc dáng gầy gò. Xuất
thân từ một gia tộc lớn, mặc dù Giang Đô vương phủ liên tiếp gặp biến
cố nhưng khí độ trời sinh vẫn còn đó, nét mặt thanh tú, cặp mắt
dịu dàng nhưng rất lanh lợi. Bà trông thấy thế rất vui, hỏi giọng
hòa nhã, “Tế Quân, từ nay về sau cháu sẽ về làm con của Đan Dương
hầu có được hay không?”
Với tình cảnh hiện tại của phủ Giang Đô vương, bà
đoan chắc rằng Lưu Tế Quân tất sẽ đồng ý, huống chi đây còn là việc
mà ngay cả Hoàng đế cũng đã chấp thuận. Thế nhưng Tế Quân lại cúi
đầu, nói một cách chậm rãi nhưng rõ ràng, “Tế Quân là con nối dòng
của Vương tộc Giang Đô, giờ làm con gái người khác thì thật không
phải với cha mẹ, vì thế không thể dễ dàng nhận lời.”
Vương thái hậu sững lại, sắc mặt từ từ sầm xuống.
Bầu không khí trong cung Trường Nhạc trở nên căng thẳng. Lưu Tịnh thấy
thế bèn vội vàng bước tới, nắm lấy tay Lưu Tế Quân dỗ dành, “Tế
Quân có tâm tư như vậy thì cũng thật hiếm có. Chi bằng làm thế này,
Tế Quân vẫn là Giang Đô quận chúa như cũ, chỉ cần nhận thêm cha nuôi
mẹ nuôi cho có thêm người thương yêu mình, chẳng phải là vẹn cả đôi
đường sao?”
Lưu Tế Quân ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Tịnh liền cảm
thấy ánh mắt mà cô bé sáu, bảy tuổi đang nhìn sang vừa giá lạnh
vừa thấu hiểu, nhưng chỉ lát sau cô bé đã cụp mắt xuống, nhỏ nhẹ,
“Tế Quân cẩn tuân ý chỉ, tạ ơn Trưởng công chúa Bình Dương đã nói
giúp.”
Sắc mặt Vương thái hậu cũng trở lại bình thường.
Lưu Tịnh chêm vào để khỏa lấp, “Đã như vậy rồi cò