pacman, rainbows, and roller s
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211962

Bình chọn: 8.5.00/10/1196 lượt.

n.”

“Điều này”, Trần A Kiều bị bất ngờ, “Không được!”

Thế nhưng nàng quên mất rằng nàng đang đối mặt với

Lưu Triệt, một vị quân chủ Đại Hán không chấp nhận để người khác cự

tuyệt mình.

“Đây không phải việc Kiều Kiều nói không được là

không được.” Y quay người lại, vẻ cợt nhả, “Lưu Lăng là Trưởng công

chúa mà lại ở trong hậu cung thì nhìn chung không thể ở lâu được.”

Trần A Kiều mặt biến sắc. Chẳng phải cung Trường Môn

từ trước đến giờ vẫn là nơi ở của các hoàng hậu bị phế truất,

vốn vẫn nằm ngoài hậu cung?

Nhị hoàng tử Lưu Cứ học xong ở Bác Vọng hiên trở

về, từ đằng xa đã thấy một đám người hầu đứng túm tụm bên ngoài

điện Tiêu Phòng.

“Tham kiến Cứ điện hạ!” Thải Vi, thị nữ thân cận

của Vệ hoàng hậu quỳ xuống bái chào.

Lưu Cứ tò mò hỏi, “Ai ở trong điện thế?”

“Đại tướng quân Vệ Thanh hôm nay vào cung thăm Hoàng

hậu nương nương”, Thải Vi bẩm báo.

“Biết rồi.” Lưu Cứ bước nhanh vào trong điện Tiêu

Phòng. Thải Thanh hơi do dự, Thải Vi kéo cô lại. “Dù chuyện có lớn

đến đâu thì cũng không được ngăn cản Cứ điện hạ”, Thải Vi khẽ nhắc

nhở.

“Mẫu hậu!”, Lưu Cứ cao giọng gọi. Trong điện, Vệ Tử

Phu dừng chuyện, mỉm cười nhìn Lưu Cứ bước tới.

“Học xong rồi à?” Nàng ta âu yếm xoa trán Lưu Cứ.

“Dạ!” Lưu Cứ khẽ gật đầu, “Tuyết hôm nay lớn thật

đấy. Ở Bác Vọng hiên còn đỡ, trên đường trở về Tiêu Phòng quá

lạnh.”

“Điện hạ”, Vệ Thanh không khỏi nhíu mày, “Sao lại có

thể yếu đuối như vậy?”

“Cữu cữu”, Lưu Cứ xoay người lại bất mãn nhìn hắn,

“Vừa rồi Cứ Nhi không nói là không đi, chỉ oán trách mấy câu cũng

không được sao?”

Vệ Thanh im lặng, cười khan một tiếng, có thể là vì

Vệ gia hy vọng quá nhiều ở đứa bé này nên yêu cầu nó càng phải hoàn

thiện. Thế nhưng một đứa bé lớn lên trong sự cưng chiều của cung Vị

Ương tráng lệ sẽ được hoàn thiện như thế nào, thì ngay cả bản thân

hắn cũng không dám tin tưởng.

“Cứ Nhi nói cũng đúng.” Vệ Tử Phu khỏa lấp đi, “Hôm

nay Thạch tiên sinh giảng cái gì?”

“Thạch tiên sinh giảng Luận Ngữ, con nghe đến thuộc

làu rồi.” Lưu Cứ ấp úng nói rồi cúi đầu xuống, “Nhưng con vẫn thích

Đông Phương tiên sinh dạy học cho Mạch ca ca hơn.”

Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Vệ Tử Phu hơi tái đi,

nói nhanh, “Cứ Nhi ngoan, vào trong thay y phục rồi tìm đại tỷ chơi

đi.”

Lưu Cứ gật đầu, biết mẫu thân muốn mình đi để thương

nghị việc lớn với cữu cữu. Thật ra trong lòng cậu bé rất không

thích như vậy, cảm thấy lúc này mẫu hậu rất xa lạ chứ không dịu

dàng đầm ấm như thường ngày, nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được

tình cảnh như ngồi trên băng mỏng của mẫu hậu ở trong cung Vị Ương,

chẳng biết làm thế nào đành khẽ dạ một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.

“Cứ Nhi quá lương thiện, làm người cũng không đủ

quyết đoán.” Vệ Thanh thở dài, “Cứ thế mãi không phải là chuyện

tốt.”

“Nó vẫn còn nhỏ mà”, Vệ Tử Phu cười miễn cưỡng,

“Trọng Khanh, phải làm phiền đệ dạy dỗ nó nhiều hơn.”

“Dĩ nhiên thần sẽ hết sức.” Vệ Thanh chấp tay nói,

vẻ lo lắng hiện rõ, “Mấy hôm trước Hoàng thượng đã giao cho đại thần

Bộ Lễ phải làm lễ cho Hoàng tử trưởng Lưu Mạch tế bái thái miếu

trước khi hết năm để chính thức nhập vào gia phả hoàng tộc. Chúng ta

không thể có cách nào ngăn cản sao?”

“Hoàng thượng không cho chúng ta ngăn cản, vậy thì

chúng ta sẽ không hành động gì hết.” Vệ Tử Phu cười lạnh, khẽ gật

đầu, “Trọng Khanh, đệ cũng đã biết rằng mọi thứ ở trong cung Vị Ương

đều là giả dối, chỉ có tâm ý của Hoàng thượng là thật. Đệ có

thấy Vương Thấm Hinh vào cái thời được sủng ái, chỉ là một mỹ nhân

nhưng có gan chống lại cả một hoàng hậu như ta, đến hôm nay thì ở đâu

rồi không?”

“Thế nhưng theo bề ngoài thì Vương tiệp dư thất sủng

là bởi vì họ ngoại quá khoa trương”, Vệ Thanh không hề đổi sắc.

“Thánh sủng còn thì ân nghĩa còn. Thánh sủng hết

thì ân nghĩa cũng hết.” Vệ Tử Phu thở dài, “Không phải Vương tiệp dư

làm liên lụy tới Vương tiệp dư, nhưng cũng chính Vương tiệp dư làm liên

lụy tới Vương tiệp dư!”

Nàng ta đứng dậy, bước xuống dưới điện, cầm tay Vệ

Thanh, “Cũng may đệ và Khứ Bệnh không phải như đám người nhà Vương

tiệp dư, các đệ giành được công danh từ đầu gươm mũi giáo nên dù

Hoàng thượng muốn trục xuất thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận.” Một

dòng lệ ứa ra trong mắt Vệ Tử Phu, “Nếu có một ngày ta và Cứ Nhi

cũng đi tới bước đó thì mong Trọng Khanh hãy nhớ tới tình cảm tỷ

đệ những năm này mà chăm sóc cho Cứ Nhi.”

“Hoàng hậu n