
i
như áng mây, quả thật là rất đẹp.” Lưu Lăng bỗng thở dài, vẻ hoài niệm ngập
tràn trong đáy mắt, “Chỉ tiếc là không còn được thấy nữa rồi.”
Tay trái Lưu Triệt đang nắm chặt ở sau lưng chợt thả lỏng
ra, “Lúc đầu trẫm vốn không tin mọi người bẩm báo rằng Lăng Nhi bị trúng độc
làm mất một phần trí nhớ, nhưng bây giờ thấy cũng tin được vài phần.”
“Hoàng huynh”, Lưu Lăng buồn bã kêu lên, “Muội cũng không
vui mà. Làm gì có ai tự nguyện chôn chặt một phần trí nhớ của mình, bản thân lại
giống như thành một kẻ mình không quen biết. Lưu Lăng số khổ, chỉ còn biết chấp
nhận mà thôi.”
“Trẫm không cần biết chuyện muội mất trí nhớ là thật hay giả”,
Lưu Triệt xoay người, “Thế cũng tốt, trẫm cũng không hy vọng có người nhắc lại
chuyện năm xưa nữa.”
Y không hề trông thấy vẻ tức giận thoáng hiện lên trong mắt
Lưu Lăng. Nàng đảo mắt nén xuống, giọng khô khốc, “Muội biết rồi.”
“Nhưng rốt cuộc hoàng huynh nói chuyện kia là chuyện gì chứ?”
Y kinh ngạc xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng một
lát rồi lắc đầu, “Nếu Lăng Nhi quên rồi thì thôi đi.”
“Lăng Nhi tuân theo ý chỉ của hoàng huynh.”
Lưu Triệt nhắm mắt, vẫn chưa thôi thăm dò, “Lăng Nhi bây giờ
lại vô cùng thân mật với Kiều Kiều.”
“Đúng vậy!” Lưu Lăng thuận miệng đáp, nàng bỗng nổi ác ý, hỏi
ngược lại, “Hoàng huynh nói rằng Lăng Nhi đáng yêu, nhưng thật ra nói về độ
đáng yêu thì Lăng Nhi nào dám so sánh với A Kiều tỷ năm xưa?”
Đường Ấp quận chúa Trần A Kiều năm xưa mày tựa xuân sơn,
tính cách hừng hực như lửa, vui buồn mừng giận đều chân thành, là dòng suối
tươi mát hiếm có trong giới quý tộc thế gia Trường An đầy lọc lừa dối trá. Từ
khi bị trục xuất đến Trường Môn vào năm Nguyên Quang thứ năm, trải qua mấy năm
phong sương rèn giũa, nàng trở nên dịu dàng đằm thắm nhưng lại mất đi vẻ phong
tình như thiêu đốt của năm nào.
Lưu Triệt lòng buồn thảm nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng, “Trẫm
cho rằng Hoài Nam quận chúa cũng tránh không khỏi liên quan đến chuyện năm
xưa.” Ánh mắt y giá lạnh như băng tuyết.
Lưu Lăng không hề sợ hãi, hất mặt, “Lưu Lăng vừa rồi đã tuân
theo thánh ý, thật sự là không muốn nhớ tới hay nhắc tới chuyện năm xưa ấy nữa,
cho dù là một câu một chữ.”
Lưu Triệt nhìn nàng chằm chằm một lát, nhớ lại mưu kế liên
hoàn trong thư phòng điện Bát Nhã, thì bèn thu hồi ánh mắt dò xét, dịu giọng,
“Lăng Nhi có thể ghi nhớ mãi mãi điều này là tốt nhất.”
Nàng từ từ cúi đầu xuống, “Tất nhiên!” Phát hiện thấy ánh mắt
của Lưu Triệt xa xăm, dường như nhìn qua vai mình về một hướng nào đó, Lưu Lăng
bất giác động lòng, quay lại thì thấy trên khung cửa sổ điện Bát Nhã, A Kiều
đang cúi người xuống, mái tóc đen nhánh rủ dài như suối được gió Bắc thổi nhè
nhẹ lất phất bay lên thoáng trông như là cầu vồng, lông mày vẫn cong veo như
dáng núi.
“Nương nương”, Dương Đắc Ý đứng bên ngoài rèm khom lưng, lo
lắng bẩm, “Hoàng thượng chủ ý đến cung Trường Môn thăm nương nương, không ngờ
nương nương chưa thức dậy thế nên mới…”
Trần A Kiều như không nghe thấy gì, vẫn ngồi soi gương, “Lục
Y, lấy cho ta bộ y phục viền gấm xanh ngọc.”
Lục Y hơi nhún người xuống, lên tiếng đáp “dạ” rồi tự mình
đi lấy y phục đến vừa mặc cho A Kiều vừa thận trọng dò xét sắc mặt của nàng. A
Kiều ngạc nhiên, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta bỗng nở hoa sao?”
“Không phải đâu ạ”, Lục Y lúng búng đáp, rồi bỗng nhiên trầm
trồ, “Nương nương vốn đã xinh đẹp hơn hoa, cần gì phải nói thế để cho hoa thêm
sắc chứ?”
Lưu Sơ lội tuyết từ ngoài điện bước vào, đẩy cửa ra tạo nên
một luồng gió lạnh khiến cho Mạc Ưu đứng ngay bên cạnh cánh cửa phải rùng mình.
“Mẫu thân!” Cô bé gọi toáng lên, “Ca ca trở về rồi.”
“Ừ!” Trần A Kiều chau mày, “Tảo Tảo, con không được để bị
nhiễm lạnh đấy.” Nàng quay lại bảo, “Con hãy đội mũ vào đi.”
“Con biết rồi.” Lưu Sơ láu lỉnh, “Con chơi ở bên ngoài một
chút thôi, không việc gì đâu.”
[1'> Cây đào nơi giếng Lộ: Một cảnh xuất hiện trong
bài thơ Xuân cung khúc (Khúc hát mừng mùa xuân trong cung) của Vương
Xương Linh.
Ngoài hành lang, Thành Liệt thấy Lưu Mạch đạp tuyết
từ đằng xa trở lại bèn vội vàng nghênh đón, “Điện hạ đã về.”
“Ừ!” Lưu Mạch đáp một tiếng, cởi chiếc áo khoác
lông chồn ra giao cho hắn rồi nhìn hai người đang chậm rãi từ bên
ngoài cung Trường Môn bước vào. Người đi phía trước mặc một bộ y
phục bằng gấm màu đen, áo khoác cộc tay bó chẽn, ống tay áo rộng
lùng thùng bay phất phới theo chiều gió, vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại
toát ra nét tôn quý khó tả.
“Phụ hoàng, dì Lăng.” Nó chắp tay chào hỏi, khẽ
nhíu mày nghĩ xem việc hai người đi cùng nhau là có ý gì.
“Mạch nhi về rồi sao?” Lưu Triệt hỏi vẻ quan tâm nhưng
ánh mắt lại không chút ấm áp, “Hôm nay ở Bác Vọng hiên, tiên sinh
giảng về chuyện gì?”
“Đông Phương tiên sinh hôm nay giảng về ‘Quá Tần
Luận’[2'>”, Lưu Mạch trả lời rất mực cung kính.
[2'> Quá Tần luận: Một bài viết bổ sung trong thiên
“Tần Thủy Hoàng bản kỷ” của