
. Sau khúc hát
khuynh thành danh chấn thiên hạ, trong những quán trà hàng rượu vẫn râm ran
chuyện điệu múa của bậc hồng nhan tuyệt sắc làm nghiêng thành Tức Mặc đêm đó. Y
chưa bao giờ biết rằng A Kiều sẽ múa một điệu mê hoặc lòng người như vậy.
Nghiêng thành, người con gái này đúng thật có thể làm nghiêng ngả một tòa
thành! Y không ngại Lưu Lăng nhưng dù sao hôm nay danh phận đã định, hơn nữa
đây đang là cung Trường Môn của A Kiều nên đành quay lại bảo, “Gọi các nàng ấy
dậy đi!”
Lục Y len lén bước vào gian trong của thư phòng. Y đứng một
mình ở gian ngoài, nhìn thấy giấy rơi lộn xộn đầy đất. Dương Đắc Ý lúc này đã
thay y phục, vội vàng nhặt một tờ dâng lên cho y. Đó là một tờ phác thảo sơ đồ
trọng nỗ, cũng không phải là trọng nỗ tầm thường mà là loại có nhiều lỗ nỏ, một
lần có thể bắn ra mười mũi tên, bên cạnh đề mấy chữ “Liên hoàn nỗ”[1'> theo kiểu
chữ Triện, nét bút thanh tú nhưng không giống chữ của A Kiều. Lưu Triệt đăm
chiêu, dù y không hiểu về chế tạo cơ khí nhưng cũng nhìn ra người vẽ phác thảo
có hiểu biết rất sâu về nó. Cách thức vẽ tuy chưa từng thấy nhưng lại rõ ràng
và dễ hiểu hơn do thợ chuyên môn vẽ. Nếu quả thật có thể chế tạo ra cơ nỏ như vậy,
y thầm đánh giá, sẽ giúp ích rất nhiều trong cuộc chiến Hán Hưng. Có điều nếu
tăng thêm số lượng tên bắn ra sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng tới lực bắn và độ
chính xác. Y nhặt lên một tờ giấy khác, mở ra xem thì thấy không phải là cơ nỏ
mà là bản thiết kế một món đồ trang sức, nhìn trong hình vẽ trông tựa như trâm
mà không phải trâm, tựa như thoa nhưng không phải thoa, toàn thân một sắc xanh
biếc, nhẹ nhàng như khói, hình dạng như chim yến đang bay.
[1'> Nỏ liên hoàn.
“Trần nương nương cùng Trưởng công chúa Phi Nguyệt đêm qua cứ
vẽ đi vẽ lại những bức vẽ này tới gần sáng”, Mạc Ưu, Mạc Sầu đứng bên nói.
Trong những trang giấy vung vãi khắp phòng có sơ đồ nỏ cơ,
có họa đồ trang sức, cũng có cả phác thảo y phục. Lưu Triệt không khỏi bật cười,
trí tưởng tượng của hai người thật quá mức phong phú. Phía trong thư phòng vang
lên tiếng sột soạt rồi Lưu Lăng khoác áo lông cừu mỏng bước ra, hành lễ xong vẫn
không giấu được vẻ ngái ngủ.
“Kiều Kiều đâu?”, Lưu Triệt dịu giọng hỏi.
“A Kiều tỷ từ trước đến giờ nếu ngủ không đủ sẽ rất cáu kỉnh,
Lục Y không gọi dậy được.” Lưu Lăng che miệng ngáp một cái, nếu không phải Lưu
Triệt đích thân tới thì ngay cả nàng cũng không chịu dậy.
Bên ngoài điện, tuyết đã ngừng rơi. Lưu Triệt nhìn tuyết phủ
ngập vườn, trầm tư một lúc rồi chợt nói, “Lăng Nhi, theo trẫm đi ra bên ngoài một
chút.”
Lưu Lăng đang khó hiểu thì lại nghe Lưu Triệt dặn, “Dương Đắc
Ý, ngươi không phải đi theo.” Dương Đắc Ý khom người đáp “Dạ”, thấy Lưu Triệt
đã chắp tay bước ra khỏi điện thì không dám đi theo.
Lúc này đã gần trưa, tuyết trên lối đi đã được những người dọn
dẹp trong cung quét sạch nhưng giờ lại mới rơi xuống phủ một lớp dày gần nửa
thước, mặt tuyết xốp khô ráo. Lưu Triệt lội trên tuyết, tiếng bước chân vang
lên lạo xạo. Lưu Lăng bất giác lười biếng, giẫm theo dấu chân sẵn có, một hồi
lâu thì nghe giọng của Lưu Triệt phía trước: “Lăng Nhi, nếu như không phải là
có A Kiều, ta thật sự đã muốn cho rằng muội đang rất ổn.” Y ngẩng đầu, nhận ra
đã đi tới rừng trúc của Trường Môn.
“Hoàng huynh đang nói gì đấy?” Nàng vén đám tóc mai đang lòa
xòa xuống, cố làm ra vẻ không hiểu. Một cơn gió Bắc thổi tạt qua làm một chùm
tuyết bám trên cành trúc rơi trúng vào trán, cảm giác lạnh toát rốt cuộc khiến
nàng tỉnh táo lại.
“Trẫm vẫn còn nhớ”, Lưu Triệt nhìn thẳng vào mắt Lưu Lăng,
giọng mê hoặc, “Khi mới tới Trường An hồi năm Kiến Nguyên thứ nhất, Lăng Nhi
còn là một cô bé tuổi vừa mới cập kê rất xinh đẹp đáng yêu.”
Lưu Lăng thở dài, “Thế mà đã hơn mười năm qua rồi, Lưu Lăng
đáng yêu giờ đã không còn đáng yêu nữa.”
“Làm gì có chuyện như vậy?” Lưu Triệt chắp tay thong thả bước
một bước trên mặt tuyết, “Lăng Nhi bây giờ còn đẹp hơn năm xưa ấy chứ.”
“Xinh đẹp hay đáng yêu bây giờ cũng không là gì nữa.” Lưu
Lăng cúi đầu, “Chẳng qua hoàng huynh không nhận thấy mà thôi.”
“Không nói đến chuyện này nữa”, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt
lấp lánh như sao trời, “Hoàng huynh bảo muội ra ngoài là có việc gì thế?”
Mặc dù trên gương mặt nàng vẫn nở nụ cười như hoa lan nhưng
Lưu Triệt lại cảm thấy vô cùng xa cách. Những bông tuyết bay lượn vi vút giữa rừng,
y chợt bắt lấy một bông, đưa lên nhìn nó nhanh chóng tan ra để lại một cảm giác
lạnh giá trên những ngón tay. “Trẫm vẫn nhớ”, y làm như vô tình, “Lăng Nhi
không giống với Kiều Kiều, muội thích nhất là hoa đào phải không?”
“Đúng rồi”, Lưu Lăng gật đầu, “Làm phiền hoàng huynh phải nhớ
giùm cho tiểu muội.”
“À, Lăng Nhi thích hoa đào ở vùng nào nhất?” Bộ dạng y vẫn
lơ đãng nhưng vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát từng phản ứng rất nhỏ trên nét mặt
của Lưu Lăng.
“Tất nhiên là hoa đào vùng Hoài Nam rồi. Ở Hoài Nam vương phủ
mà muội sống, phụ vương, à không, phụ thân ưu ái trồng một vườn hoa đào dành
riêng cho muội. Mỗi khi mùa xuân đến, hoa đào nở rộ, cả vườn rực rỡ, chói lọ