
Sử ký Tư Mã Thiên, phân tích về nguyên
nhân thất bại của triều đại nhà Tần to lớn mà ngắn ngủi.
“Thế à?” Lưu Triệt trầm ngâm, “Vậy Mạch Nhi cảm thấy
ý kiến của người xưa trong ‘Quá Tần luận’ thế nào?”
“Tất nhiên là rất hay”, Lưu Mạch trả lời không chút
do dự.
Thành Liệt giữ cửa cho Lưu Triệt đi vào điện. Gian
điện rộng lớn, mỗi khi làn hơi thở ra đều hóa thành sương trắng, ấm
áp như mùa xuân. Hình bóng A Kiều vẫn hiện lên ngay ngắn, tĩnh lặng
trên tấm rèm cửa, đang được Lục Y vấn tóc.
“A Kiều tỷ tin Lưu Lăng cũng như Lưu Lăng tin A Kiều
tỷ.” Lưu Lăng đứng trên mặt đất mới vừa bị tuyết phủ kín, vẻ tự tin
lộ rõ, “Cho nên Lưu Lăng không hề lo lắng.”
Lưu Triệt liền nhớ lại hồi năm Nguyên Quang thứ hai,
Hoài Nam biệt viện ở ngoại thành Trường An cũng là một vườn hoa đào
như mây hồng rực rỡ, y vừa đi ra khỏi biệt viện thì trông thấy gương
mặt tái nhợt của A Kiều. Y bỗng cảm thấy phiền não trong lòng, phất
tay áo, “Tất cả lui xuống đi.”
Hôm nay A Kiều búi tóc theo một kiểu gọi là Vọng
Tiên Hoàn, đây là kiểu tóc phức tạp nhất. Lục Y mới búi tóc chưa
được một nửa, nghe nói như vậy thì không khỏi ngừng tay lại. Trần A
Kiều vén nửa mái tóc còn lại lên rồi bảo, “Ngươi lui xuống trước
đi!”
“Dạ!” Lục Y cúi đầu vâng lời rồi lui ra theo mọi
người. Lưu Mạch định lên tiếng nhưng lại bị Lưu Lăng lôi đi, nó toan
giằng ra thì nàng đã chỉ vào rèm đầy ẩn ý.
A Kiều đứng dậy, quay lại hỏi giọng bình thản,
“Hoàng thượng có chuyện gì sao?”
Ở bên ngoài bức rèm Hoàng thượng vẫn thấy nàng tỏ
vẻ mặt xa cách, mái tóc đen đã búi xong một nửa, nửa kia vẫn còn
buông xuôi, quyến rũ đến mê người.
“Kiều Kiều”, y thong thả bước vào, “Nàng… không muốn
nói gì đó sao?”
Trần A Kiều chớp mắt, “Thiếp cần phải nói cái gì
đây?”
“Nếu là năm xưa”, y cầm một lọn tóc rụng, “A Kiều
tỷ nhất định là không muốn xuống nước làm lành với trẫm rồi.”
Nàng hờ hững, “Biển xanh hóa nương dâu, chuyện đời
biến đổi nên tâm tình cũng thay đổi từ lâu rồi.”
“Kiều Kiều”, y khẽ vuốt mái tóc của nàng, “Nàng có
ấn tượng về những kẻ đuổi giết mình năm xưa hay không?”
“Có thì sao? Không có thì sao?” A Kiều liếc xéo,
“Chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn truy cứu chuyện này cho thiếp sao?”
Y định nói câu gì đó nhưng khi trông thấy ánh mắt
trong sáng thông tuệ của nàng thì lại không thốt nên lời. Hóa ra là
nàng đã biết rõ mọi chuyện. Trần A Kiều biết rõ ràng là như thế
sao lại đột nhiên thân thiết như chị em với Lưu Lăng?
“Hoàng thượng!” Nàng đứng dậy, mái tóc chảy xuôi
thoát ra giữa những ngón tay của y, “Đã là không thể thì cũng không
cần phải nói làm gì. Huống chi thiếp cũng chưa chắc là đã muốn truy
cứu.”
Bước tới bên cửa sổ, A Kiều quay lại, “Người biết
không?” Nàng chỉ vào chính điện Nguyệt Phù của cung Trường Môn, thoáng
rùng mình, “Năm xưa thiếp đứng ở nơi đó và tất cả mọi người chung
quanh đều gục ngã dưới chân mình.”
“Kiều Kiều…” Lưu Triệt nghẹn lại, không hiểu điều
nàng định nói rốt cục về cái đêm Lưu Lăng và Vệ Tử Phu sai người
đuổi giết nàng, hay là hôm mà y hạ chỉ đem trục xuất nàng đến
Trường Môn.
“Bao nhiêu là người, màu đã nhuộm hồng cả điện
Nguyệt Phù.” Nàng khẽ chớp mắt, thương xót, “Vì thế nên đến tận bây
giờ thiếp vẫn không dám đặt chân tới điện Nguyệt Phù. Đôi khi ban đêm
thiếp dường như vẫn còn có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc từ
trong điện truyền đến.”
“Chết là hết, quỷ thần gì nữa.” Lưu Triệt thản
nhiên nói, “Chẳng lẽ A Kiều tỷ tin chuyện đó sao?”
“Hoàng thượng hỏi thật kỳ lạ”, Trần A Kiều cười
nhạt, “Nếu thiếp không tin thì tại sao lại có câu chuyện Vu cổ kia
chứ?”
Lưu Triệt nheo mắt, “Nói cho cùng thì nàng vẫn còn
nhớ cái người có tên là Sở Phục đó sao?” Y phất tay áo, quay người
đi, trầm giọng, “Nàng phải biết rằng cho dù năm xưa không xảy ra những
chuyện ấy thì cũng vẫn phải xử tử Sở Phục. Trong hậu cung của trẫm
không dung thứ cho các phi tần làm chuyện đồng bóng.”
Trần A Kiều im lặng, vừa buồn cười lại vừa bi ai. A
Kiều, một A Kiều yêu Lưu Triệt đến như vậy thì làm sao dự kiến được
tình huống này?
“Nhưng hôm nay đã đề cập đến chuyện này thì trẫm
cũng nói luôn”, Lưu Triệt không dừng lại, “Ban đầu Lưu Lăng được phong
làm Trưởng công chúa và cho vào ở cung Trường Môn chỉ là kế tòng
quyền khi gặp biến. Bây giờ Trường An đã ổn định, trẫm sẽ xây phủ
Trưởng công chúa ở Trường An cho nàng ta và cho phép nàng ta tùy ý ra
vào cung Trường Mô