
ương nương”, Vệ Thanh sợ hãi quỳ xuống,
“Người nói gì vậy, không có Hoàng hậu nương nương thì sao có Vệ Thanh
hôm nay? Nào có Vệ gia hôm nay? Vệ Thanh, thậm chí Vệ gia, cùng Hoàng
hậu nương nương và Nhị hoàng tử đã là một thể.”
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu lau nước mắt, buồn bã, “Nơi
này không có người, đệ không cần gọi ta là Hoàng hậu nương nương. Hãy
gọi một tiếng Tam tỷ, được chứ?”
Vệ Thanh thầm đau xót, nhớ tới cảnh năm xưa tỷ đệ
sống nương tựa vào nhau trong phủ Công chúa Bình Dương, khẽ gọi một
tiếng, “Tam tỷ!”
“Được rồi!” Vệ Tử Phu trở lại bộ dạng công chính
hòa nhã, “Có đôi khi thật sự là tiếc nhớ về những ngày tháng trong
quá khứ, không có được địa vị như ngày hôm nay nhưng lại vui vẻ hơn
nhiều.”
“Hoàng hậu nương nương nói đi đâu vậy?” Vệ Thanh nhíu
mày, “Chúng ta đã đến bước như ngày hôm nay thì cũng không còn đường
lui, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lui.”
“Dĩ nhiên rồi.” Vệ Tử Phu đi đi lại lại trên điện,
“Ta cũng chỉ nói để nói mà thôi.”
“Nương nương, ngày xưa người nói đối phó với người ở
cung Trường Môn kia thì cần phải lấy tĩnh chế động. Thế nhưng hôm nay
chúng ta thủ, cô ta tấn công, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn cô ta
ngày càng lấy được lòng Hoàng thượng, đành bó tay chờ chết sao?”
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu đẩy cửa sổ, nhìn về hướng
cung Trường Môn, “Đệ nhìn xem, tình thế hôm nay giống năm đó tới mức
nào.”
Năm đó, Trần A Kiều là hoàng hậu còn mình là người
được sủng ái trong lòng Lưu Triệt.
Hôm nay, nàng ta đã ngồi lên vị trí hoàng hậu nhưng
lòng của Lưu Triệt lại dần chuyển dời sang người khác. Thật ra, nàng
ta thừa nhận, dù Trần A Kiều không trở về thì trong lòng Lưu Triệt
cũng đã không có nàng ta từ lâu rồi, nhưng chỉ cần không phải là
Trần A Kiều, nàng ta có Cứ Nhi, có Trọng Khanh và Khứ Bệnh thì vị
trí hoàng hậu sẽ không thể lung lay. Nếu như năm đó Trần hoàng hậu
có thể dung thứ cho nàng ta được sinh tồn trong chốn hậu cung này thì
nàng ta cũng không có hy vọng cao xa sẽ một lần trong đời này kiếp
này được ngồi lên vị trí hoàng hậu, làm bậc mẫu nghi thiên hạ. Còn
nếu đã tới bước này rồi thì cũng sẽ không buông tay, để lại một
lần nữa trở về làm Vệ Tử Phu chỉ có hai bàn tay trắng, mặc cho
người đời chà đạp.
“Trọng Khanh, đệ biết không?” Nàng ta chỉ về hướng
điện Bát Nhã, giọng héo hắt, “Cho tới tận ngày hôm nay Hoàng thượng
vẫn chưa từng ngủ lại cung Trường Môn.”
“Thật sao?” Vệ Thanh trầm tư, “Nói như vậy thì địa
vị của Trần hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng thật sự không nhẹ.”
Hắn tự giễu trong lòng, có lẽ Khứ Bệnh với tính
tình ngang tàng phóng túng đã nói đúng. Đại trượng phu thà nguyện
cưỡi ngựa tung hoành chốn sa trường còn hơn là bày mưu tính kế nơi
màn trướng. Thế nhưng nếu hắn muốn giữ cho Khứ Bệnh được ngang tàng
và phóng túng, bảo vệ được nguyện vọng được cưỡi ngựa tung hoành
chốn sa trường cho bản thân mình, thì không thể không làm chuyện bày
mưu tính kế, huống chi Vệ Tử Phu lại là tỷ tỷ của hắn.
“Trọng Khanh”, Vệ Tử Phu đi tới giữa điện, áp tay lên
tờ giấy in hoa tuyết thượng hạng trên án, “Đệ nên biết rằng ta không
phải là Trần A Kiều, ta không có vốn liếng như cô ta, lại được chứng
kiến kết cục của cô ta, nên ngay từ khi mới đăng cơ lên vị trí này ta
đã hiểu rằng ta cần phải dung thứ và nhẫn nhịn hết người mới này
đến người mới khác ở trong lòng Hoàng thượng.”
“Chỉ sợ trên tờ giấy này cũng có Trần A Kiều.” Móng tay nàng
ta vạch một vết hằn trên tờ giấy.
“Ta biết rõ ta cần phải nhẫn nhục”, nhưng dù sao ta cũng là
hoàng hậu, ta không thể nào nhìn y sủng ái một người khác theo cách như thế,
cho dù người đó là hoàng hậu bị phế của y. Nếu trong cung Vị Ương này có những
người trời sinh đã không thể cùng tồn tại thì đó chính là ta và cô ta, chỉ e là
chính bản thân chúng ta cũng không thể thay đổi được.
“Nhưng lần này ta sẽ phải ra tay rồi.” Vệ tử Phu nhướng mày
cười lạnh liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Vệ Thanh.
“Đệ không cần lo lắng”, nàng ta thản nhiên nói, “Ta biết rõ
giới hạn cuối cùng của Hoàng thượng đối với cả ta lẫn Trần A Kiều. Ta sẽ dừng
trước giới hạn cuối cùng này, cẩn thận hành sự.”
“Hoàng hậu nương nương”, Vệ Thanh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng,
“Người định ra tay thế nào?”
“Đến lúc đó tự nhiên đệ sẽ hiểu.” Vệ Tử Phu cúi đầu, nói vẻ
mập mờ, “Không phải là ta không tin đệ mà là sợ đệ sẽ phản đối. Hơn nữa, chuyện
như vậy càng ít người biết càng tốt.”
“Trước mắt đệ cần phải biết rằng, đầu tiên là”, nàng ta thu
tay về. “Ta sẽ hết sức thúc đẩy Hoàng thượng ngủ lại cung Trường Môn.”
“Nương nương”, Vệ Thanh ki