
của mình.”
“Không muốn quấy rầy”, Lưu Triệt lặp lại, chắp tay đi tới cửa
sổ. Y thấy cây đàn Thính Tuyết vẫn nằm nguyên dưới khung cửa sổ, sạch sẽ không
bám chút bụi thì đoán rằng chủ nhân tuy đã biệt ly mấy năm nhưng vẫn thường có
người tới sửa sang quét dọn lầu Mạt Vân này. Năm xưa đúng là Quận chúa Đường Ấp
Trần A Kiều được sủng ái hơn tất cả mọi người trong thiên hạ. Ông ngoại là
hoàng đế, cậu là hoàng đế, chồng cũng là hoàng đế. Không còn có một người phụ nữ
nào có thân thế oai phong hiển hách như vậy. A Kiều bắt đầu học đàn vào năm sau
khi có chuyện Kim ốc tàng Kiều. Khi đó, nàng đã là thái tử phi tương lai, kiêu
căng tự phụ khăng khăng không chịu học đàn. Cô cô dọa nàng, “Con gái mà không học
đàn để chồng tương lai ghét bỏ thì đừng có khóc.”
Nàng liền tới tìm y, lo lắng hỏi: “Triệt Nhi, mẹ nói như vậy
có phải thật hay không?”
Y mỉm cười đáp, “A Kiều tỷ, làm gì có chuyện như vậy? Triệt
Nhi vĩnh viễn thích A Kiều tỷ.”
Lúc đó, y lại cảm thấy nàng kiêu căng đến độ đáng yêu. Trong
cung Vị Ương đầy rẫy loại người muôn hình muôn vẻ nịnh hót bợ đỡ nhưng y biết
rõ rằng người con gái kiêu kỳ tự phụ nhất Đại Hán này đối xử với y rất chân
thành. Có lẽ bởi vì tính tình của nàng trong sáng ngay thẳng, liếc mắt là có thể
thấy được chỗ sâu kín nhất, hoàn toàn không có một chút giả dối. Tính kiêu căng
ghen tuông của nàng sau này làm y vô cùng chán ghét nhưng trong mắt y thời điểm
đó thì cực kỳ thú vị, cực kỳ đáng yêu.
Lúc đầu, có lẽ y đã thích A Kiều thực sự, y vẫn nhớ mãi cô
bé có gương mặt kiều diễm tựa hoa sen đã nắm tay y bên hòn giả sơn trong điện
Chiêu Dương, chỉ có điều là lòng yêu thích đó bị nhấn chìm trong nỗ lực vô cùng
thận trọng nhằm duy trì quan hệ với nàng. Khi đó, mẹ y mới vừa giành được địa vị
hoàng hậu không lâu. Vương hoàng hậu cẩn thận căn dặn y: “Triệt Nhi, con phải
nhường nhịn A Kiều không được làm cho con bé bất mãn. Bởi vì một khi con bé bất
mãn đối với con thì địa vị của mẹ con chúng ta có thể bị lung lay.”
Y vẫn còn nhớ rằng thuở bé đã hết sức thông cảm với Bạc
hoàng hậu bị phế vì không có con. “Chẳng qua chỉ là không có con mà thôi, tại
sao lại nhất định phải bị phế đi chứ? Cữu cữu đúng thật là vô tình.” Rất nhiều
năm sau chính nàng cũng tức giận hoàng gia bởi vì cái nguyên nhân tương tự như
thế. Nếu hồi tưởng lại chuyện năm xưa thì có cái cảm giác cách biệt thế hệ hay
không? Tại sao hai vị hoàng hậu của hai đời trước sau lại có kết cục giống nhau
đến thế. Nhưng Bạc hoàng hậu bị phế là bất đắc dĩ vì không có con. Còn A Kiều
thì chính là do một tay y gây ra. Cho dù là ở trong những ngày tháng gian nan
nhất thì y vẫn không thay đổi quyết định này. Đơn giản là một khi đã nếm trải
cái cảm giác bị ngoại thích buộc chân trói tay rồi thì không còn bao giờ muốn
thấy Trần gia trăm năm hiển hách trở thành ngoại thích mới. Là bậc cửu ngũ chí
tôn mà phải ẩn nhẫn đến mức độ này thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đã lên đến ngôi vị chí tôn mà vẫn còn phải im lặng nhẫn nhịn
để cho nàng ỉ ôi về mình ở trước mặt bà nội.
Trong điện Tiêu Phòng, nàng cười hỏi, “Triệt Nhi, chúng ta
đã là vợ chồng rồi. Vợ chồng thì phải cùng chung hoạn nạn.”
Nàng ngủ thật say trong lòng y. Y ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp
của nàng bằng ánh mắt u uất. A Kiều, nếu như một ngày hoạn nạn của ta do chính
nàng tạo nên thì phải làm sao đây?
Sau đó đến trận phong ba lập người thừa kế hoang đường thời
năm Kiến Nguyên. A Kiều một mặt chiến tranh lạnh với y vì Vệ Tử Phu, mặt khác lại
đến cung Trường Lạc kể khổ về y. Đậu thái hoàng thái hậu thương tiếc nhìn đứa
cháu ngoại được mình sủng ái từ thuở nhỏ, “Nha đầu, vì sao cháu lại khổ?”
Dù có thế nào thì bọn họ vẫn là vợ chồng, vợ chồng thì phải
cùng chung hoạn nạn chứ? Vị hoàng hậu vẫn luôn quật cường chịu đựng trong suốt
bao nhiêu ngày tháng qua bỗng nhiên rơi lệ như mưa.
Trong cung Vị Ương, không một ai biết rõ ràng hơn y về việc
tại sao Hoàng đế và Hoàng hậu đẹp duyên bao nhiêu năm như thế lại từng bước rơi
vào tình trạng như bây giờ, kể cả A Kiều cũng không hiểu.
Rồi một hôm Hoàng đế đến điện Tiêu Phòng mà lâu rồi y chưa từng
bước chân vào. A Kiều ngồi trong điện, y phục tôn quý, lưng thẳng nhưng không
khỏi lộ ra vẻ cô đơn. Y bỗng nhiên nhớ lại cái ngày xuân trong sáng thuở còn
niên thiếu kia, một cô bé xinh đẹp như hoa sen mỉm cười sà vào lòng Trưởng công
chúa Quán Đào, “Mẹ à, Triệt Nhi tốt lắm.”
Có đôi khi y muốn hỏi nàng rằng dựa vào đâu mà khi đó nàng lại
nhận định là y rất tốt? Rõ ràng là đối với nàng thì y không tốt, cực kỳ không tốt.
Đây là một người con gái trông thì tưởng như kiên cường nhưng thật ra lại vô
cùng yếu ớt. “A Kiều…, trẫm là hoàng đế. Hoàng đế thì không thể nào chỉ có một
người phụ nữ được.”
“Thế nhưng, thiếp chỉ nhớ rằng, nhớ rằng chàng là Triệt Nhi
của thiếp.” Nàng cuối cùng cũng phải xuống nước đầu hàng, quay đầu lại nhìn y với
vẻ mặt đau khổ. “Triệt Nhi, chàng hãy bỏ Vệ Tử Phu đi, chúng ta sẽ làm như
không có người này, không có chuyện này và làm lại từ đầu một lần nữa được
không?”
Y bỗ