
là
con trai trưởng của hoàng gia, trẫm sẽ chọn dịp đầu năm mới để ghi tên nó vào
phả hệ, đồng thời tế lễ trời đất để xác nhận thân phận cho nó. Nếu để Hoàng hậu
bắt được lỗi hôm nay của A Kiều tỷ thì ngay cả trẫm cũng không cứu nổi!” Hiển
nhiên là tâm trạng của Lưu Triệt rất tốt nên mấy câu sau không giống như đang
chất vấn mà phần nhiều mang ý trêu chọc.
“Thần thiếp thay Mạch Nhi tạ ơn Hoàng thượng.” Nàng nói
nghiêm nghị rồi lại giễu cợt, “Nếu như Vệ Tử Phu là một người không thức thời
như vậy thì Hoàng thượng sao có thể phong cô ta làm hoàng hậu cơ chứ.”
“Thì ra A Kiều tỷ đi ra ngoài một chuyến cũng tương đối hiểu
chuyện rồi.” Lưu Triệt ồ lên một tiếng đầy ý tứ, “Mấy ngày nữa trẫm sẽ hạ chỉ để
nàng và Mạch Nhi, Sơ Nhi chuyển về điện Chiêu Dương trong cung Vị Ương được
không?”
“Không cần.” Trần A Kiều nhếch môi lên tạo thành một đường
cong hoàn mỹ, “Thiếp cảm thấy cung Trương Môn cũng rất tốt, thanh tịch u nhã.”
“A Kiều tỷ sao còn chưa rõ”, y bỗng nhiên nhướng mày, chắp
tay nhấn giọng, “Trẫm là con trời, ý của trẫm, chính là ý chỉ. Ngay cả A Kiều tỷ
cũng không thể cãi lời.”
Y chắp tay sau lưng, khí thế thiên tử của một nước bộc phát
trọn vẹn. Trần A Kiều ngẩn ra. Những ấn tượng còn lưu giữ trong đáy lòng về Hán
Vũ Đại Đế khiến nàng không dám ngang ngạnh đối đáp, đành cúi đầu nói, “Thiếp
không muốn đến cung Vị Ương để làm mục tiêu cho người ta đàm tiếu. Đàn bà ở
trong chốn hậu cung”, nàng cười gằn, “tranh đấu còn khốc liệt hơn cả trên chiến
trường. Thiếp ở cung Trường Môn thì vẫn coi như ở bên ngoài cục diện. Đến cung
Vị Ương làm cái gì chứ?” Nàng chợt liếc sang, “Hoàng thượng, chúng ta làm một
cuộc giao dịch nhé?”
“Ồ?” Lưu Triệt chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt âm trầm đến cực độ,
hỏi lại, “Giao dịch? A Kiều tỷ, có lẽ nàng đã thông minh hiểu chuyện hơn trước
nhưng trên người nàng có thứ gì đáng giá để trẫm phải giao dịch chứ? Về văn, trẫm
có Công Tôn Hoằng, Cấp Ảm, về võ, trẫm có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh. Ngay cả đám
Tang Hoằng Dương, Liễu Duệ kết nghĩa với nàng nhưng vẫn là thần tử của trẫm.”
“Hoàng thượng biết thiếp lưu lạc bên ngoài, từng được Triêu
Thiên môn che chở”, Trần A Kiều tự tin, “Triêu Thiên môn thành danh nhờ y thuật
nhưng cũng giỏi về luyện đan. Khi học luyện đan, thiếp phát hiện rằng nếu chế
chung lưu huỳnh, diêm, than với nhau thì sẽ có phản ứng nổ, dùng nó trong
phương diện quân sự sẽ có lợi vô cùng. Nếu Hoàng thượng đồng ý, thiếp và Phi
Nguyệt sẽ ở chung trong cung Trường Môn nghiên cứu được không?”
“Ha ha”, ánh mắt Lưu Triệt chớp động, y hỏi ngược lại, “Nếu
thật sự có chuyện lạ như vậy thì trẫm có thể phái thợ chuyên môn nghiên cứu, lại
còn cần A Kiều tỷ cùng Lăng nhi phải ra tay nữa ư?”
“Hoàng thượng đã từng uống trà của cung Trường Môn chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa.” Ánh mắt y lại nhìn nàng chằm chằm chờ đợi.
“Để hôm nào thiếp sai người đưa một bình tới điện Tuyên Thất,
nếu Hoàng thượng không ngại thì mời nếm thử.” Trần A Kiều hất đầu, “Thiếp tin,
nếu thiếp và Lăng Nhi mà không nghiên cứu ra thì không người nào có thể nghiên
cứu được.”
Lưu Triệt nhìn nàng với vẻ dò xét, nếu thật sự có chuyện kỳ
lạ như vậy thì ngày sau tất có chỗ dùng trong cuộc đại chiến Hán Hung. Là một bậc
quân chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, dĩ nhiên y không thể dễ dàng bỏ qua, chỉ
là… Y vén mấy sợi tóc mai lòa xòa bên tai của A Kiều, hỏi bằng giọng xa thẳm,
“Thật sự là A Kiều tỷ oán trẫm đến vậy sao?”
“Vợ chồng vốn là chim một rừng.” Đến nước này thì Trần A Kiều
lại hết sức bình tĩnh, nói vẻ triết lý, “Dù chưa phải lúc tai họa đổ xuống đầu
thì vẫn có thể đường ai nấy bay. Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa từng nghe nói rằng
thân thiết nhất mà cũng xa lạ nhất là chính vợ chồng đó sao.”
“Thân thiết nhất mà cũng xa lạ nhất chính là vợ chồng.” Lưu
Triệt lẩm bẩm nhắc lại, lòng mênh mang, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm, đôi môi
đỏ mọng chúm chím ở gần trong gang tấc thì chợt bùng lên ham muốn. Y choàng tay
ôm lấy hông nàng, cảm giác thấy thân thể nàng chợt căng cứng, y nhoẻn miệng cười
đặt xuống một nụ hôn.
Trái tim Trần A Kiều loạn nhịp, theo bản năng nàng muốn
kháng cự nhưng lập tức nhớ ra lúc này không phải là lúc thích hợp để đắc tội với
y. Vừa thoáng chần chừ thì lưỡi của Lưu Triệt đã xâm chiếm miệng nàng.
Dù sao thì trên danh nghĩa nàng vẫn là thê thiếp của y. Đột
nhiên nàng lại cảm giác bị làm nhục. Đã là một hoàng hậu bị phế bỏ mà vẫn còn
nghĩa vụ phải hầu hạ quân vương hay sao?
Rõ ràng là người con gái rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại
y vẫn có thể hình dung ra được từng cử động của nàng, nhưng hiện giờ Lưu Triệt
lại có cảm giác vô cùng lạ lẫm. Người con gái y đang ôm trong lòng cơ thể mềm mại,
đôi môi nhắm chặt, rõ ràng là không hề phản kháng nhưng lại toát lên một vẻ quật
cường.
Y đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, người biểu tỷ vui buồn hờn
giận đều lộ ra ngoài mặt của nhiều năm trước kia hiện giờ thật sự không giống một
người lớn hơn mình đến hai tuổi. Nàng đã quay về, dù có chút sắc sảo nhưng nàng
như đã trở lại với cái tính cách của thời thiếu nữ, kh