XtGem Forum catalog
Kim Ốc Hận

Kim Ốc Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211021

Bình chọn: 10.00/10/1102 lượt.

Nhi?”

“Thạch đại nhân và Trang đại nhân tất nhiên đều rất giỏi”,

Lưu Mạch lưỡng lự một chút rồi nói thêm, “Chỉ là con cảm thấy không thích phong

cách giảng bài của họ. Có thể…”

Lưu Cứ đứng bên cạnh khẽ cau mày. Lưu Cứ từ khi ra đời đã được

hưởng đãi ngộ ở cung Vị Ương, ngoài Hoàng đế và Thái hậu ra thì không một ai có

thể sánh bằng. Lưu Triệt cũng cực kỳ sủng ái nhưng nó vẫn có tâm lý kinh sợ một

cách khó tả đối với phụ hoàng. Khi nói chuyện trước mặt Lưu Triệt nó luôn luôn

phải cân nhắc câu chữ, sợ làm phụ hoàng nổi giận. Bản thân Lưu Cứ thật sự cũng

không quá ác cảm đối với người anh Lưu Mạch mới xuất hiện, nhưng vì mẹ nó rất cảnh

giác với người này nên nó cũng có ý đề phòng. Nhưng qua nửa tháng ở Bác Vọng

hiên, Lưu Mạch cả học văn tập võ đều chịu khó và tiến bộ hơn nhiều so với Lưu Cứ,

tương phản này làm nó cực kỳ bối rối. Lưu Cứ lén quan sát sắc mặt phụ hoàng.

Ngoài dự tính, phụ hoàng không những không tức giân, ngược lại còn cười nói, “Nếu

như vậy thì trẫm sẽ tìm thầy giáo cho con, tin rằng sẽ hợp tính hợp nết.” Nói

xong y ngẩng đầu bảo, “Cho Đông Phương Sóc vào.”

Lưu Mạch tò mò quan sát người thanh niên áo xám theo chiếu

chỉ tiến vào. Đó là một thư sinh không thanh thoát tuấn tú lắm nhưng vừa trông

thấy liền có cảm giác như được tắm gió xuân, tới nơi thì chỉ hơi quỳ xuống thi

lễ, “Thần Đông Phương Sóc tham kiến Hoàng thượng, hai vị hoàng tử.”

“Đứng dậy đi!”, Lưu Triệt nói: “Đông Phương Sóc, trẫm giao

Hoàng tử trưởng cho ngươi chăm sóc dạy dỗ.”

Đông Phương Sóc chắp tay, “Đa tạ Hoàng thượng!” Hắn được ân

sủng nhưng không kiêu căng, cũng không lộ suy nghĩ ra mặt.

“Đông Phương đại nhân”, Lưu Mạch tiến lên một bước, đang định

hành lễ bái sư thì bỗng nghe ngoài điện ồn ào, tiếp là giọng Dương Đắc Ý: “Trần

nương nương, Hoàng thượng đang hội kiến ở trong điện…” bèn kinh ngạc thốt lên:

“Mẫu thân!” Nó liếc mắt nhìn sang thấy Lưu Triệt khẽ nhếch môi.

“Mạch Nhi!” Trần A Kiều trông thấy con trai thì cũng hơi ngạc

nhiên, bèn hỏi: “Tại sao con lại ở đây?”

“Hoàng thượng mời Đông Phương đại nhân làm thầy giáo cho

con”, Lưu Mạch đáp.

“Đông Phương Sóc, ngươi đi xuống trước đi. Mạch Nhi, Cứ Nhi,

các con cũng trở về đi thôi”, Lưu Triệt bảo, từ xa thong thả bước tới.

“Dạ!” Lưu Cứ trộm nhìn người phụ nữ nó phải gọi là mẹ này.

Bà ta mặc bộ y phục màu xanh đen để lộ ra vòng eo không bằng một chét tay, đôi

mắt đẹp tuyệt vời, tóc đen huyền được cuộn lại thành búi đơn giản, ăn mặc vô

cùng giản dị nhưng lại có một khí chất cao quý khó mà hơn được, cũng không đoán

được là bao nhiêu tuổi, thì ra là một phụ nữ như vậy.

“Khoan đã!” Ngoài dự tính, Trần A Kiều lại lên tiếng bảo ba

người dừng bước, “Nghe nói Đông Phương đại nhân là người thông tuệ, ta có chút

việc muốn thỉnh giáo.”

Đông Phương Sóc dừng bước, quay lại bái lạy: “Xin nương

nương cứ hỏi.”

Trần A Kiều tất nhiên là đã nghe danh Đông Phương Sóc, cho

dù với trí nhớ của thời hiện đại hay trong thời cổ đại. Năm Kiến Nguyên thứ

hai, Lưu Triệt hạ chỉ chiêu mộ hiền tài, Đông Phương Sóc lên kinh giảng bài

dùng tới ba nghìn thẻ tre. Lưu Triệt phải mất đến hai tháng mới đọc xong. Lúc

đó quan hệ giữa A Kiều và Lưu Triệt còn hòa thuận, Lưu Triệt từng lấy đó làm

trò cười mà kể cho A Kiều nghe. Mặc dù tên tuổi của Đông Phương Sóc vô cùng lừng

lẫy cả khi còn sống lẫn về sau này, nhưng là một người mẹ, Trần A Kiều vẫn hy vọng

có thể được một lần đích thân đàm đạo với hắn. Hơn nữa, nàng nhìn sang Lưu Triệt

ngồi sau ngự án, mười hai hạt châu đong đưa trước mặt làm cho nàng không nhìn

rõ vẻ mặt của y. Nàng cũng không ngờ là lại gặp mặt y nhanh như vậy. Với thân

phận là cung phi, từ nay về sau nàng sẽ không có nhiều cơ hội gặp ngoại thần, vậy

cần nhân dịp này tìm hiểu một chút về thầy giáo tương lai của con cũng không phải

là tệ lắm.

“Mẹ Tiểu Minh có ba con trai, con cả tên Đại Mao, con thứ gọi

là Nhị Mao, xin hỏi đứa con thứ ba gọi là gì?” Nàng nhìn chằm chằm vào Đông

Phương Sóc, lên tiếng đưa ra câu đố đòi hỏi tư duy nhanh của đời sau. Lưu Mạch

nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, thích chí nhìn sắc mặt Lưu Triệt đã có vẻ tối sầm

xuống.

Đông Phương Sóc sửng sốt, quả nhiên không hổ danh tiếng của

mình, cung kính cười nói, “Tất nhiên gọi là Tam Mao, mà không thể nào, đương

nhiên gọi là Tiểu Minh.”

“Gà thỏ chung chuồng, đếm được mười tám đầu, bốn mươi tám

chân, hỏi bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ?”

“Mười hai gà, sáu thỏ.”

“Ừm”, A Kiều cười, đưa ra đòn sát thủ, “Năm người chia nhau

một trăm thoi vàng, theo thứ tự bốc thăm mà quyết định quyền được ưu tiên chia

phần. Nhưng nếu người đưa ra phương án chia phần mà bị hơn một nửa số người phản

đối thì sẽ bị ném cho cọp ăn thịt. Như vậy, người rút được lá thăm đầu tiên phải

chia phần như thế nào để có thể bảo bảo không chết mà vẫn được lợi nhiều nhất?”

“Việc này…” Đông Phương Sóc hơi lưỡng lự một chút, rồi nói:

“Nếu mà chia đều thì còn cần gì bốc thăm lấy thứ tự chứ? Không đúng.” Hắn lại

trầm ngâm trong chốc lát, “Chín mươi tám, không, một, không, một. Hoặc là chín

mươi bảy, không, hai,