
ng, hai tay gối lên sau đầu, mền tơ chảy xuống đến
phần eo, lộ ra lòng ngực tinh tráng làm người ta thèm nhỏ dãi, chỉ là
trên khuôn mặt tuấn tú lại tràn đầy ai oán.
“Anh nói gì
vậy?” Lê Chi Chi mới từ phòng tắm đi ra, dáng người xinh đẹp được khăn
tắm màu trắng che lại, tóc dài thả tự nhiên, lộ ra cái gáy tuyết khêu
gợi, ẩn hiện trước mặt anh. Quan Triễn Lạc nuốt nước miếng, nóng lòng
muốn thử .
“Nói, bây giờ quan hệ chúng ta có cái gì tốt.”
“Có chỗ nào không tốt sao? Anh nói xem.” Cô cảm thấy tốt lắm.
Trước mắt anh, cô dùng khăn bắt đầu lau nước còn lộng lại trên cặp đùi dài đẹp kia, hình ảnh này thật sự là cực kỳ kích thích.
Quan Triễn Lạc phải nỗ lực chịu đựng, mới có thể không nhảy khỏi giường, đem cô áp trên giường tái chiến một hồi hợp.
“Em xem, bình thường chúng ta ai làm việc này, chỉ có ngày nghỉ anh mới có thể trở lại nhà cũ ở núi Dương Minh để gặp em”
Bình thường anh đều là ở khu Tín Nghĩa, dù sao đối với một người bận rộn mỗi ngày chạy đi chạy về núi Dương Minh thì rất lãng phí thời gian.
“Mà em lại không chịu về nội thành ở với anh.”
“Em đương nhiên phản đối, anh không suy nghĩ, em rời nhà ba năm thật vất vả trở lại Đài Bắc, bình thường không nên bồi bồi cha mẹ sao đi?”
Được rồi, lý do này anh không thể phản đối, chính là. . . . . .
“Ngày nghỉ anh rất vất vả mới về núi Dương Minh, hai nhà chỉ chi cách có một bức tường, như vậy em cũng không thể qua đêm bên này à?”
Anh ai oán nhìn nhìn thời gian, bây giờ mới mười một giờ tối, cô đã chuẩn
bị “Về nhà” , vậy là anh phải gối đầu một mình khó ngủ đến sáng sao.
Lê Chi Chi mới không để ý tới anh ai oán.”Nếu em không về nhà sẽ bị ba bắt được nhược điểm, đến lúc đó ép em mặc áo cưới gả cho anh.”
“Vậy gả cho anh đi!”
Ai, tốt xấu anh cũng được tạp chí truyền thông bình chọn người đàn ông độc
thân sáng giá nhất Đài Loan, như thế nào người con gái trong lòng anh cứ nhắc tới việc gả cho anh như nhảy vào hố lửa vậy. Nói thật, ngay cả
chính anh cũng hoài nghi mức độ chính xác về việc bình chọn của tạp chí
kia.
“Đã nói trước giờ chưa kết hôn, đợi em xử lý việc công ty vào quỹ đạo rồi bàn lại mà.”
Ai ai, Quan Triễn Lạc than vãn. Nói đi nói lại vẫn là lỗi của anh, nhớ
ngày đó sẽ không nên bỏ cô ấy, huấn luyện tính độc lập tự chủ của cô
nàng này, nên để cô nàng giống hoa trong bình luôn dựa vào anh mới đúng.
Anh đơn giản xuống giường, định dùng “Thân thể” để lưu lại người con gái của mình.
Anh cản trở cánh tay Lê Chi Chi đang mặc áo lót, ôm cô từ phía sau, một bàn tay không quy củ định cởi bỏ chiếc quần lót cô vừa mặc vào, hôn cái gáy tuyết kia, chạm vào những vị trí mẫn cảm trên người cô. . . . . .
“Không được . . . . . .” Lê Chi Chi tưởng kháng cự lại vô lực, bởi vì ngón tay anh đã muốn tiến vào vùng tam giác giữa hai chân, tìm kiếm cấm địa kia.
“Chi Chi, em lại ướt.” giọng Quan Triễn Lạc lộ vẻ kiêu ngạo, anh cơ hồ mới
vừa đụng cô, cô liền ướt, có thể thấy được cô cũng phi thường khát vọng anh.
“Không được! Quan Triễn Lạc, dừng tay !” Miệng thì nói như vậy, thân thể lại liên tục đón ý nói hùa anh, thật sự là khẩu
thi tâm phi.
“Đêm nay ở lại nha. . . . . .” Anh thởi hơi vào tai cô.
“Không. . . . . . Được. . . . . .” Ngón tay anh nhẹ nhàng thăm dò vào, rước lấy tiếng thở gấp của cô.
“Ngoan, lưu lại giúp anh, được không?” Lại hỏi, ngón tay trừng trừ không vào hết, chỉ dây dư ở lối vào, cố ý khiêu khích.
Mà bọn họ đang đứng trước gương trang điểm, anh đặt đùi phải cô lên ghế
thấp, nhìn qua gương, cô có thể thấy chính mình đang bị anh “Đùa bỡn” .
Ra ra vào vao, nhưng chính là không chịu thỏa mãn cô.
Khuôn mặt cô biểu hiện rõ ràng dục vọng không được thỏa mãn, lúc này ngay cả
nói cô đều nói không ra, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
“Bằng không, gả cho anh, đáp ứng gả cho anh, hôm nay anh liền tha cho em.” Đủ đê tiện, Quan Triễn Lạc cảm giác mình đủ đê tiện, nhưng ngoại trừ làm
như vậy, anh không còn cách nào khác.
Buông tha cô! Anh nói muốn buông tha mình, nhưng là cô không định, cô muốn. . . . . .
Không, không được, Lê Chi Chi mày không thể gật đầu. . . . . .
Nụ hôn của anh in lại dấu vết trên xương quai xanh xanh kia, “Hay là anh
phải nói, đáp ứng gả cho anh, anh liền yêu em, thỏa mãn em, đắp đầy em. . . . . .” ngón tay thon dài của anh không hề báo động trước thăm dò
vào.
“A ….” Lê Chi Chi nhịn không được nhỏ giọng hét lên.
Thân thể khát vọng đạt tới điểm đỉnh điểm, cố tình anh không cho cô.
“Em đáp ứng anh. . . . . .” Cảm giác mình rất vô dụng.
“Đáp ứng cái gì?” Ngón tay của anh không buông tha cô, tiếp tục trêu chọc chỗ sâu nhất kia.
“Qua đêm. . . . . .” Cô đáp ứng lưu lại qua đêm.
Lúc này đổi Quan Triễn Lạc, đó còn chưa đủ .
Anh lắc đầu, “Gả cho anh?”
Đây mới là mục tiêu cuối cùng của anh.
Ánh mắt Lê Chi Chi đầy vẻ như không tin được, cắn răng, “Anh quá đê tiện!”
Quan Triễn Lạc rất vui vẻ thừa nhận: “Anh đê tiện đó, nói nhanh em muốn gả
cho anh. . . . . .” Bằng không nên cái gì cũng đừng nói.
Trừng anh, lại không thể chống lại dục vọng bị trêu chọc.
Anh ôm cô đi về phía giường lớn, hai người song song ng