
cần mỹ nhân?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng rất rõ ràng, cho nên trước khi đi đều quay đầu nhìn Lê Chi Chi thêm vài lần.
Lê Chi Chi thật sự là từ đầu đến chân đều thấy xấu hổ. Cửa vừa đóng lại,
cô dậm chân vài lần, nhịn không được nhìn Quan Triễn Lạc đầy oán giận,
ai nha, tình yêu của cô sao mà phiền toái như vậy, ai hại đây?
Đương nhiên đều là Quan Triễn Lạc !chỉ là không đúng lúc.
Như vậy, bọn họ nên đi? Vẫn là cô này đi đây?
Ách. . . . . . Vẫn là câu nói kia: tổng giám đốc không mở miệng, ai cũng
không dám động. Cứ như vậy mọi người rơi vào bầu không khí cực kỳ xấu
hổ.
Lê Chi Chi đang nhiệt huyết sôi trào nháy mắt hóa thành hư ảo.”Ách. . . . . . Thực xin lỗi, mời mọi người tiếp tục. . . . . .”
Thực quê, cô trốn trước thì hơn.
“Chi Chi, em đừng đi.”
Qua tâm trạng khiếp sợ rồi vui mừng khi nhìn thấy Lê Chi Chi, Quan Triễn
Lạc rốt cục có lại phản ứng, anh vung tay lên, muốn giám đốc các bộ phận lập tức rời đi.
“Mọi người về vị trí làm việc của mình đi, lát sau lại có thông báo.”
Nói cách khác, tổng giám đốc không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng rất rõ ràng, cho nên trước khi đi đều quay đầu nhìn Lê Chi Chi thêm vài lần.
Lê Chi Chi thật sự là từ đầu đến chân đều thấy xấu hổ. Cửa vừa đóng lại,
cô dậm chân vài lần, nhịn không được nhìn Quan Triễn Lạc đầy oán giận,
ai nha, tình yêu của cô sao mà phiền toái như vậy, ai hại đây?
Đương nhiên đều là Quan Triễn Lạc !chỉ là không đúng lúc.
Như vậy, bọn họ nên đi? Vẫn là cô này đi đây?
Ách. . . . . . Vẫn là câu nói kia: tổng giám đốc không mở miệng, ai cũng
không dám động. Cứ như vậy mọi người rơi vào bầu không khí cực kỳ xấu
hổ.
Lê Chi Chi đang nhiệt huyết sôi trào nháy mắt hóa thành hư ảo.”Ách. . . . . . Thực xin lỗi, mời mọi người tiếp tục. . . . . .”
Thực quê, cô trốn trước thì hơn.
“Chi Chi, em đừng đi.”
Qua tâm trạng khiếp sợ rồi vui mừng khi nhìn thấy Lê Chi Chi, Quan Triễn
Lạc rốt cục có lại phản ứng, anh vung tay lên, muốn giám đốc các bộ phận lập tức rời đi.
“Mọi người về vị trí làm việc của mình đi, lát sau lại có thông báo.”
Nói cách khác, tổng giám đốc không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng rất rõ ràng, cho nên trước khi đi đều quay đầu nhìn Lê Chi Chi thêm vài lần.
Lê Chi Chi thật sự là từ đầu đến chân đều thấy xấu hổ. Cửa vừa đóng lại,
cô dậm chân vài lần, nhịn không được nhìn Quan Triễn Lạc đầy oán giận,
ai nha, tình yêu của cô sao mà phiền toái như vậy, ai hại đây?
Đương nhiên đều là Quan Triễn Lạc ! “Phốc ………” Quan Triễn Lạc mắt thấy nhịn
không nổi, vội vàng che miệng, thân mình chuyển hướng sau, bả vai hơi
run run, hiển nhiên rất vất vả mới nhịn cười được.
Lê Chi Chi lườm anh một cái, “Đủ nha, qua lâu như vậy, anh còn cười, nói sao thì cũng là do anh hại.”
“Anh không cười nha.” Quan Triễn Lạc quay mặt lại phủ nhận, nhưng khóe miệng kia thật sự làm người ta rất hoài nghi.
Công lực trợn mắt nói dối càng ngày càng cao, hừ, mặc kệ anh.
Quan Triễn Lạc nhớ tới ba tháng trước, Lê Chi Chi dũng cảm xông vào phòng
làm việc của anh, hình ảnh đủ dọa hỏng mấy cán bộ cấp dưới, hình ảnh kia . . . . . . Chậc chậc, thật sự vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Đúng vậy, đúng vậy, rất nhanh đã qua hơn ba tháng. Chiến tranh lạnh giữa
Quan Triễn Lạc và Lê Chi Chi kết thúc , so với trước kia còn hạnh phúc
hơn.
Vì bài trừ nỗi tương tư mỗi người mỗi nơi, Lê Chi Chi quyết
định về Đài Bắc mở chi nhánh. Trong ba tháng này, việc chuyển nhà chuyển công tác cũng chiếm gần hết thời gian của cô.
Về phần cha mẹ, Lê Chi Chi không biết nên giải quyết như thế nào.
Đào hôn suốt ba năm, cô tưởng rằng sẽ bị ba trách phạt, không nghĩ tới cái
vương bài “Quan Triễn Lạc” dùng tốt như vậy, anh bồi cô về nhà “Thỉnh
tội” .
Nói là “Thỉnh tội” rất khoa trương, ba cô vừa
thấy anh giống như nhìn thấy thần tài, hơn nữa thấy bọ dạng anh che chở
con gái mình, cũng không dám trách tội cô.
Dù sao nói
thế nào vẫn là con gái bảo bối của mình, huống hồ ba năm sau khi đào
hôn, trở về vẫn dẫn theo ”Con rể” mà ông cực kỳ hài lòng, không tệ.
Bất quá, vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, Lê Minh muốn bọn họ vội vàng đem sực việc ba năm trước sớm hoàn thành.
Quan Triễn Lạc có chung quan điểm với nhạc phụ tương lai, bắt đầu từ năm
mười một tuổi gặp được Chi Chi, anh rất chắc chắc cô dâu tương lai chỉ
có thể làm cô, cho nên hôn lễ vẫn là sớm hoàn thành mới tốt.
Nhưng, quan điểm của Lê Chi Chi vừa vặn ngược lại với hai người đàn ông này.
Cô nói: cô hiện tại đang định mở chi nhánh ở Đài Bắc, đang lúc cô muốn
phát triễn sự nghiệp sao có thể kết hôn? Cho nên, kế hoạch kết hôn bị
bác bỏ.
Mặt khác, nếu anh từ năm mười một tuổi năm đã nhận định cô là vợ anh, cho nên kết hôn sớm hay muộn đều giống nhau.
Huống hồ hiện tại quan hệ hai người rất tốt, rất ngọt ngào, ngày thường thì
ai làm việc nấy, nhưng đến ngày nghỉ không việc gì làm sẽ dính nhau
thành một khối!
“tốt cái gì, một chút cũng không tốt.” Quan Triễn Lạc than thở nói.
Anh bán nằm trên giườ