XtGem Forum catalog
Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322123

Bình chọn: 10.00/10/212 lượt.

m thật sự rất tuyệt!”

Chỉ một câu nói này khiến gánh nặng từ trước tới nay trong lòng Chi Chi tan nát thành may khói, nước mắt cố nhịn trong suốt ba năm như vỗ ào rơi

xuống.

Những năm gần đây, cô không ngừng thôi miên chính mình, vẫn tự nói với mình không cần để ý Quan Triễn Lạc .

Cô cũng nghĩ mình không cần anh, nghĩ tới cuộc sống cô thật sự không còn người tên Quan Triễn Lạc nữa.

Cho tới bây giờ cô mới biết được, chuyện đó là không thể, linh hồn cô đã bị anh khóa giữ, kỳ thật những năm gần đây, tất cả nhẫn nại và cố gắng của cô chỉ vì muốn nhận được sự chú ý của anh.

Giờ đây anh đã thấy rồi, áp lực trong lòng cũng được ngỡ bỏ.

“Chi Chi, đừng khóc, đừng khóc. . . . . .” Quan Triễn Lạc đau lòng ôm lấy cô.

Lê Chi Chi gần như gào khóc.

“Chi Chi, anh không dám yêu cầu xa vời, lời xin lỗi không có nghĩa gì. Năm

đó anh tự quyết định đã tạo thành tổn thương cho em, anh có nói gì đi

nữa cũng không thể bù lắp lại, anh chỉ xin em cho anh cơ hội, một tia cơ hội nhỏ nhoi cũng được, xin em . . . . . .”

Lê Chi Chi không nói lời nào chỉ là khóc tới mệt, rồi ngủ.

Mà sao cô không trả lời. . . . . . ngay cả cô cũng khồn biết vì sao …………… Đài khí tượng có thông báo, do ảnh hưởng của gió từ phía bắc thổi vào, hôm nay miền bắc xuất hiện đợt mưa, còn

miền nam thời tiết lại rất tốt, thậm chí ra ngoài còn phải chuẩn bị

phòng chống tránh tia tử ngoại.

Một cái đảo Đài Loan nho nhỏ, vậy mà khí hậu từ bắc tới nam lại có sự chênh lệch như thế. Hôm nay Lê Chi

Chi không có chút ý muốn đi làm.

Khí hậu tốt không đại biểu được

tâm trạng con người cũng tốt. Tâm trạng cô rất nặng nề, bên ngoài nắng

tốt nhưng cảm xúc của cô y như thời tiết Đài Bắc, buồn bưc không vui.

Cái này đều do cái tên Quan Triễn Lạc kia, đang êm đẹp tự nhiên đem hết

chuyện cũ nói ra làm gì? Theo như anh bộc lộ thì nổi oán hận tích lũy

trong lòng cô suốt mười năm nay đều không đáng giá.

Trước giờ oán anh ích kỷ, oán anh tự cho mình là đúng, oán anh không nói tiếng nào

chạy ra nước ngoài du học, oán anh tự quyết định hôn sự, …………

Nhưng oán nhiều như vậy lại không ngăn được trong lòng yêu anh, lan xen giữa yêu và hận khiến cô bối rối.

Nói ra thì nhẹ nhàng lại đơn giản, nhưng thật sự muốn cô hận anh cả đời, lại làm không được

Nói đi nói lại, đều là tình yêu quấy rối, nếu không yêu anh, có lẽ rất tốt, như vậy cô cũng không cần mâu thuẫn như thế.

Hôm nay Lê Chi Chi không mốn đi làm, cô ngồi ở công viên trước cửa công ty

quang minh chính đại “trốn việc”, ngồi trên ghế đá cỡi giầy cao gót,

hưởng thụ ánh nắng chiếu vào mặt.

Mặc kệ cái gì tia tử ngoại, hôm nay cô không có tâm trạng quan tâm. Nằm thôi!

“Dì nhỏ, dì có thể ngồi dích sang một chút được không, con và nội muốn ngồi nghỉ một chút.”

Lê Chi Chi đang ngửa đầu, vừa nghe thấy giọng non nót kia vội vàng ngồi

ngay ngắn lại, à thì ra là bà nội tóc bạc dẫn cháu yêu đến công viên tản bộ, mà một mình cô chiếm hết nguyên cái ghế.

Cô vội vàng nhường chỗ.

“Em gái, em và bà nội ngồi chỗ này đi.” Lê Chi Chi vỗ vỗ chỗ trốn kế bên, muốn bé gái dễ thương ngồi xuống.

“Cảm ơn dì.” Bé gái để bà nội ngồi trước rồi mình mới ngồi.

Lê Chi Chi cảm đông, bé gái này không những dễ thương còn rất lễ phép, có thể thấy gia đình rất gia giáo.

Cô cười với bà nội, bà mặc bộ sườn xám mang phong cách của Thương Hải xưa, tóc bạc búi cố định ở phía sau, rất thanh lịch.

“Thời tiết hôm nay rất tốt.” Giọng bà cực kỳ khí chất nha!

“Đúng vậy.” Đáng tiếc tâm trạng cô không tốt.

“Nhưng nụ cười của cháu một chút sức sống đều không có, có thể thấy ánh nắng

đối với cháu không có chút công dụng gì.” Đôi mắt đầy trí tuệ của bà

nhìn Lê Chi Chi, giống như cô không có chuyện gì che giấu được bà.

Cô đành phải thừa nhận, chỉ chỉ cái cặp dưới chân, “Con trốn việc.”

“Đúng vậy, giờ này nên ở trong văn phòng dốc sức làm việc.” bà nói rất thẳng

thừng nhưng khuôn mặt vẫn hiện nên nụ cười bao dung.

“Con không có tâm trạng làm việc..”

“Vì chuyện tình cảm sao?” Bà nói một câu liền trúng.

Lê Chi Chi sờ sờ mặt mình, vẻ mặt nghi hoặc “Rõ ràng như vậy sao?”

Chẳng lẽ trên mặt của cô viết ba chữ “Khổ vì tình” à?

Bà cười lắc đầu, “Không phải mặt con hiện ra rõ ràng, cũng không phải bà biết xem tướng, mà là trực giác của phụ nữ.”

Giờ phút này, trên ghế đá công viên đúng lúc đang ngồi ba thế hệ “phụ nữ” già trung nhỏ, rất thích hợp nói chuyện phụ nữ.

“Phụ nữ a, cũng không biết có phải bị Thượng Đế nguyền rủa, lúc nhỏ so với

đàn ông tâm tư tinh tế lại coi trọng tình cảm. Lúc bà còn trẻ, thường

giận ông già nhà ta, vì sao ông ấy cứ lý trí bình tĩnh như thế, rõ ràng

tình yêu là chuyện của hai người, mà sao ông ấy cứ như vĩnh viễn đều

không bị tình yêu ảnh hưởng, như bà già này, mỗi lần ầm ỹ, gây chuyện,

tùy hứng, chỉ vì cảm thấy ông ấy ít yêu bà một chút …..”

Bà nói xong không tự giác lộ ra nụ cười hạnh phúc, nếp nhăn trên mặt cũng mềm mại hơn.

“Bà còn nhớ ông già đầu gỗ nhà bà từng nói: tình yêu và thực tế đều phải

quan tâm, em để ý bên tình yêu, anh để ý bên thực tế; em phụ trách cảm

tính, anh phụ trách lý tính. Mỗi ngày em đều